TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 216

bạn nghe một câu chuyện có thật. Chuyện có thật vẫn là chuyện hay nhất,
nhưng dễ mấy khi đã được nghe. Vậy thì, trên bờ biển Baltic, giữa các cây
dẻ gai, trong những cánh rừng nước Đan Mạch…

- Vào đề khá lắm! - Mấy cái đĩa lớn tiếng khen.

- Đấy là nơi tôi đã sống cuộc đời măng trẻ trong một ngôi nhà tĩnh mịch.

Đồ đạc bóng loáng, sàn gỗ sạch tinh, cứ nửa tháng người ta lại thay rèm cửa
một lần.

Chổi khen:

- Hay quá là hay! Mới thoáng nghe đã biết ngay là giọng đàn bà kể

chuyện, vì phụ nữ bao giờ cũng chú ý đến sự sạch sẽ.

- Đúng đấy! - Thùng xách nước nói rồi thích chí ngả nghiêng một cái làm

nước sánh ra sàn gỗ mất một ít.

Nồi kể tiếp chuyện đời mình, phần cuối cùng cũng hay như đoạn đầu.

Mấy cái đĩa thích quá, cứ nhấp nha nhấp nhổm. Chổi lấy mấy nhánh rau

mùi trong sọt rác quàng vào cổ nồi để khen thưởng nó. Biết rằng làm như
thế kẻ khác sẽ ghen tị, không bằng lòng, nhưng chổi nghĩ thầm: Hôm nay
mình thưởng nó, ắt là đến mai nó lại phải khen thưởng mình chứ sao!

Kẹp than rủ rê: “Bây giờ nhẩy với nhau đi nào!” Nói rồi nó ra sức dang

đôi tay lên trời thật.

Cái nệm trong bếp nhìn thấy thế cười tưởng đến nứt cả bụng.

Kẹp than lại hỏi: “Đã đáng thưởng cho ta một vòng hoa như cái nồi

chưa?”.

Nó được thưởng thật.

Lũ diêm nghĩ bụng: Dẫu sao cũng chỉ là đồ hạ lưu cả.

Đến lượt cái ấm trà hát, nhưng nó hơi bị cảm lạnh. Lúc nào thật nóng, nó

mới hát được. Thật ra đấy chỉ là lý do bịa thôi. Nó còn để dành đến lúc
được đặt lên bàn, trước mặt các ông bà chủ, nó mới hát.

Trên cửa sổ, có một cái bút lông ngỗng, chị sen vẫn dùng để viết. Bút ấy

chẳng có gì đáng được để ý ngoài cái điều chấm mực nhiều quá. Ấy thế mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.