TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 231

- Quần áo này nhẹ như mạng nhện, mặc vào tưởng như không có gì trên

mình, và đấy chỉ là một trong nhiều đặc tính quý báu của thứ vải này.

- Đúng đấy! - Bọn nịnh thần chẳng nhìn thấy gì cũng phụ họa liều.

- Muôn tâu thánh thượng, cúi xin bệ hạ cởi quần áo ra và đứng trước

gương lớn, chúng thần xin mặc quần áo mới cho bệ hạ.

Hoàng đế cởi hết quần áo. Hai tên đại bợm làm ra bộ như mặc từng cái

quần, cái áo mới vào người hoàng đế, rồi quàng tay quanh thân ngài làm
như thể khoác đai lưng cho ngài. Hoàng đế quay đi quay lại ngắm nghía
trước gương.

Bọn nịnh thần đồng thanh kêu lên:

- Trời! Bộ quần áo sao mà đẹp quá chừng! Đến là vừa!

Quan trưởng lễ báo tin:

- Long tán đã đến chờ hoàng thượng đi rước thần!

Hoàng thượng đáp: “Ta đã sẵn sàng”, và hỏi: “Các khanh thấy bộ quần áo

này thế nào?”. Rồi ngài nhìn lại gương mà ngắm nghía.

Các quan thị vệ có nhiệm vụ đỡ đuôi áo, thò tay sát đất giả đò như cầm

lên một vật gì đó, rồi vừa đi vừa đỡ cái vật vô hình ấy trên không, chẳng
dám nói là mình không nhìn thấy gì vì sợ thiên hạ đàm tiếu.

Thế là hoàng đế đi theo đám rước dưới chiếc long tán lộng lẫy.

Ngoài phố, và từ các cửa sổ, thiên hạ trầm trồ:

- Trời! Cái đuôi áo mới đẹp làm sao chứ! Hoàng đế ăn mặc đẹp quá

chừng!

Chẳng ai dám thú nhận rằng mình không trông thấy gì cả, vì chẳng ai

muốn mang tiếng bất tài hoặc ngu độn. Chưa có một bộ quần áo nào của
hoàng đế lại được người ta ngắm nghía, ca tụng đến như thế bao giờ.

Bỗng một đứa trẻ bé tí thốt lên:

- Kìa, hoàng đế cởi truồng kìa!

Bố thằng bé vội nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.