TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 294

liền vớ lấy. Bây giờ chỉ còn việc chui qua khe chấn song hàng rào. Cậu
chưa từng chui bao giờ. Cậu ước:

- Lạy giời, làm thế nào cho đầu tôi lọt qua được.

Nhờ phép lạ của đôi giày, cái đầu lọt qua một cách dễ dàng, giờ đến lượt

cái mình. Cậu kêu lên:

- Hè! Mình to béo quá. Thế mà mình cứ tưởng khó chui nhất là cái đầu.

Khéo chẳng bao giờ mình chui qua nổi mất.

Cậu muốn rụt đầu lại, nhưng không được, chỉ ngọ nguậy được cái cổ thôi.

Kết quả đầu tiên là cậu nổi cáu. Kết quả thứ hai là tính tình vui vẻ của cậu
tụt dưới số không. Đôi giày hạnh phúc đã dồn cậu vào tình thế hết sức quái
gở, và cậu lại không ước chui ra khỏi, mới khổ chứ! Giẫy giụa, xoay sở mãi
cũng chẳng ăn thua gì.

Trời vẫn mưa như trút, phố xá vắng tanh. Hơn thế, cậu cũng chẳng thể

với cái chuông ngoài cổng. Làm sao mà thoát ra khỏi bước nguy khốn này
được. Cậu đoán chừng phải đứng đấy đến tận sáng, không chừng phải nhờ
gọi một ông thợ khóa đến cưa chấn song đi. Nhưng thế thì mất nhiều thì giờ
lắm. Rồi thì tất cả đội quân mặc tạp dề xanh, tất cả lũ nhóc con sẽ đến rục
chân ra ngắm nghía và bêu xấu cậu.

- Ồ! Máu nóng bốc cả đầu! Mình cảm thấy mình đang phát điên đây, ước

gì thoát khỏi nơi này!

Nhẽ ra cậu phải ước sớm hơn mới phải. Cậu vẫn còn bàng hoàng vì vừa

bị đôi giày hạnh phúc hành tội thất điên bát đảo.

Bạn đọc sẽ hỏi: “Thế là hết chuyện ư?” Than ôi! Chưa đâu. Bạn còn chưa

biết phần bí mật nhất của câu chuyện.

Đến tới nhà hát nhỏ gần đấy biểu diễn. Chật ních người xem. Trong

chương trình có tiết mục ngâm bài thơ “Đôi kính lão của bà tôi”.

Bài thơ ấy kể rằng: Bà tôi có đôi kính nhìn thấu suốt tâm can mọi người,

nhìn ai là đọc được những ý nghĩ thầm kín nhất của người ấy. Trong số
khán giả có cậu phụ tá của nhà thương nọ. Chừng cậu ta đã quên tai ương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.