TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 296

Bước vào trái tim sau, anh bạn trẻ của chúng ta thấy bí rì rì, luôn luôn

xoay xở giữa cái đám nịt ấy mới gỡ được lối ra. Đó là trái tim của một
người giàu sang và có danh vọng, tìm trong sổ danh bạ của các vị tai to mặt
lớn, ắt hẳn phải có tên.

Bước sang trái tim khác là một phòng khách dát toàn bằng gương như

trong lâu đài Rosenberg vậy, có điều là những gương này phóng đại mọi vật
lên một cách ghê gớm. Chính giữa, thằng tôi vô nghĩa lý của một con người
chỉ thích đề cao bản thân mình đang ngồi dưới đất như một vị Đạt-lai Lạt-
ma.

Tiếp đó, anh chàng tưởng mình như rơi vào một gian nhà tua tủa những

mũi kim nhọn. Cu cậu nghĩ thầm: “Đây hẳn là một trái tim của một bà cô ế
chồng”. Nhưng không phải, đó chính là trái tim của một sĩ quan trẻ tuổi, trí
dũng có thừa như người ta vẫn thường nói.

Thăm thú xong tim những người ngồi hàng ghế đầu, cậu phụ tá nhà

thương bàng hoàng cả người, không ổn định nổi tâm thần nữa, nhưng cậu
cho lối chơi quá ngông của mình đã gây nên nông nỗi ấy. Cậu kêu lên:

- Trời ơi! Chắc mình sắp điên! Thân thể bất an, đầu óc quay cuồng mất

rồi.

Lúc ấy, cậu nhớ lại tai nạn kỳ quái tối hôm trước, khi đầu bị kẹt vào khe

chấn song hàng rào sắt nhà thương.

- Đấy là căn nguyên bệnh trạng. Phải chữa trị kịp thời đi mới được! Tắm

kiểu Nga một cái có nhẽ tốt đấy. Ước gì mình được ở trên bậc cao nhất của
phòng tắm bằng hơi nước nóng.

Cầu sao được vậy. Hơi nước nóng tụ thành giọt bỏng nhỏ xuống mặt cậu.

- Ái! - Cậu thét lên và nhảy bổ sang phòng tắm nước lạnh. Chú hầu

phòng kêu lên khi thấy cậu ta mặc cả quần áo vào buồng tắm. Nhưng,
nhanh trí, cậu biện bạch:

- Tôi chơi đánh cuộc đấy mà.

Về đến nhà, việc đầu tiên là cậu dán ngay một lá cao Tây Ban Nha rõ to

lên gáy và lưng để khỏi phát điên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.