TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 439

- Kìa anh cũng là một nhạc sỹ kỳ tài kia mà! - Một vị khách bảo anh giáo.

- Anh biết thổi sáo, liệu có cho chúng tôi nghe bài gì không nào?

Vừa nói ông ta vừa trao cho anh giáo chiếc sáo nhỏ gọt lúc nãy ở gần bể

cạn. Rồi ông cất cao tiếng dõng dạc tuyên bố rằng anh sắp biểu diễn một bài
sáo.

Anh giáo biết rằng người ta sắp chế nhạo mình, nên mặc dù biết thổi sáo,

anh cũng không muốn thổi. Nhưng người ta nài ép nhiều quá, cuối cùng anh
phải cầm lấy chiếc sáo, đưa lên miệng.

Cây sáo kỳ diệu thay! Nó rít lên một tiếng như còi tàu hỏa, vang khắp cả

tòa lâu đài, sang tận bên kia rừng. Cùng lúc ấy, một cơn bão nổi lên, rít
theo:

- Người nào chỗ nấy!

Ông chủ lâu đài bị gió cuốn xuống tận chuồng bò. Người chăn bò được

đưa không phải lên phòng lớn, nhưng lên phòng dọn tiệc, giữa đám quân
hầu vận toàn quần áo dát bạc. Bọn này rất lấy làm lạ khi thấy kẻ ngu dại đó
ngồi cùng bàn với bọn họ.

Trong gian phòng lớn cô bá tước nhỏ tuổi bay đến ngồi vào ghế danh dự,

nơi rất xứng đáng với cô. Con trai ông mục sư ngồi cạnh cô, trông như đôi
vợ chồng. Một vị bá tước già, thuộc dòng dõi quý phái lâu đời nhất, vẫn
ngồi ở chỗ cũ, vì cây sáo rất công bằng.

Chàng kỵ sĩ đáng yêu, người đã gây ra cái trò thổi sáo này, bị đẩy thẳng

ra chuồng gà.

Cây sáo ghê gớm! Nhưng may sao, nó bị vỡ và thế là hết cái phép:

“Người nào chỗ nấy!”.

Hôm sau, người ta không nói đến sự lộn xộn đêm trước nữa, chỉ còn lại

câu ngạn ngữ: “Thu sáo về”.

Mọi vật lại trở về trật tự cũ. Riêng có hai bức chân dung của cô chăn

ngỗng và anh hàng giày rong giờ lại được treo vào gian phòng lớn, nơi mà
tối qua gió đã cuốn hai bức vào đấy. Một người sành sỏi bảo rằng đó là hai
bức tranh quý giá, nên người ta sửa sang khôi phục lại chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.