TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 473

Xe dừng lại. Cả bọn đã về tới lâu đài hầu như hoang tàn của bọn cướp.

Quạ khoang và quạ đen từ các lỗ bay ra tứ tung. Lũ chó ngao to tướng nhảy
cẫng lên. Mỗi con đủ sức nuốt chửng một người. Trong một góc nhà, bảy
tám con ngựa thắng yên cương, sẵn sàng lên đường, buộc quanh cột nhà.
Trên tường, binh khí rỉ nát, áo choàng rách mướp treo lộn xộn.

Gerda bước vào, con gái bọn cướp dắt tay em. Lúc đầu em chưa phân biệt

được gì cả và lo lắng đến nỗi chân bước không vững.

Trong phòng lớn đầy khói, một đống lửa bốc cháy trên sàn nhà. Khói bốc

nghi ngút lên trần nhà rồi loanh quanh tìm lối thoát ra ngoài. Bọn cướp nấu
xúp trong một cái nồi đặt trên đống lửa và đang quay trên đó nào là thỏ
rừng, nào là thỏ nhà, để nguyên con.

Con gái bọn cướp nói với Gerda:

- Đêm nay đằng ấy ngủ với tất cả bầy súc vật xinh xinh của tớ.

Ăn uống xong, chúng nằm lăn trong một góc nhà lót rơm. Bên trên chỗ

nằm có hàng trăm chim bồ câu đậu trên giá và que bắc ngang. Hình như
chúng đang ngủ, nhưng khi hai đứa bé đến thì chúng ngẩng đầu lên nhìn.

- Tất cả bầy chim là của tớ - Con bé nói.

Nó bắt một con chim gần đó, tóm lấy chân và lắc đến nỗi chim đập cánh

phành phạch.

- Hôn nó đi! - Con bé reo lên và quẳng chim vào mặt Gerda.

- Đây là đôi bồ câu rừng mất dạy - Con bé nói tiếp và chỉ vào những

thanh sắt chắn ngang miệng một cái hốc trên tường. - Không nhốt chúng lại
là chúng chuồn ngay! Và đây là em bé yêu của tớ.

Nó vừa nói vừa nắm lấy sừng một chú nai, có chiếc vòng đồng đeo cổ, bị

buộc gần đấy.

Đó là một con nai già có đôi mắt hiền từ và đang nhìn đứa con gái lũ kẻ

cướp như có vẻ muốn van xin nó tha tội. Lông nai đã gần bạc hết và đôi chỗ
lông rụng hết, trông thấy cả da. Trông nó người ta có thể đoán rằng nó đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.