TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 488

không chiếu tới nơi ấy thì phải. Trên đảo có một ngôi nhà làm bằng mảnh
tàu vỡ, sơn màu đỏ và xanh lá cây, trên mái nhà có một con gấu trắng đang
gầm gừ. Gần bờ biển, đàn hải cẩu đang trườn trên băng giá, đầu như đầu
lợn và răng thì dài đến hơn một mét… À, anh Gió Tây đã về kia rồi! Con
thích anh ấy nhất, anh ấy mang theo gió bể về đây, hơi lạnh, nhưng dễ chịu.

- Có phải là Gió May không? - Hoàng tử hỏi.

- Phải - Bà mẹ đáp - Nhưng nó cũng chẳng dễ chịu lắm đâu! Trước kia nó

là một đứa bé xinh xắn, nhưng nay đã thay đổi nhiều.

Thật vậy, trông gió như một người rừng, cầm trong tay một cây trùy bằng

gỗ đào hoa tâm chặt ở một khu rừng bên châu Mỹ.

- Con ở đâu về? - Bà mẹ hỏi.

- Ở những khu hoang vu đầy sư tử và rắn rết, nơi mà loài người không

sinh sống được.

- Con làm gì ở đấy?

- Con rong ruổi trên thảo nguyên, và có lúc lồng lộn lên, làm lắc lư những

đám cây dừa và làm cho lũ ngựa rừng hoảng sợ. Nhiều chuyện lắm, kể
không hết được. Cũng không nến nói tất cả những chuyện mình biết, phải
không mẹ?

Gió ôm bà lão mà hôn, thô bạo đến nỗi suýt nữa bà lão ngã lăn kềnh.

Gió nam cũng vừa về tới nơi, mình khoác áo choàng kiểu Ả Rập, đầu chít

khăn.

- Chà! Ở đây rét khiếp! (Gió vừa nói vừa quẳng thêm củi vào đống lửa).

Đúng là gió Bấc về rồi.

Gió Bấc nói:

- Dào! Nóng đến nỗi có thể quay cả một con gấu trắng ấy chứ!

- Này, ngu như gấu ấy! - Gió Nam gắt.

- Liệu có cần cho chúng mày vào bao không? - Bà lão nói. - Gió Nam

hãy ngồi xuống và kể cho mẹ nghe con ở đâu về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.