TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 506

rồi ra ngoại thành đến các khu rừng xa. Đến đây cô bé lại nhìn thấy ông lão
tàn tật. Ông lão nói:

- Chào cô em xinh đẹp. Cô có đôi giầy khiêu vũ kháu quá.

Đến lúc này Karen mới nhận ra lão già tàn tật là một tên phù thủy. Lão

đến không phải xin đánh giày để kiếm tiền mà để phù phép. Cô bé phát
hoảng lên, muốn trút bỏ đôi giầy, nhưng không sao lôi ra được. Đôi giầy cứ
dính chặt vào chân và bắt cô bé phải cử động liên hồi, không sao ngồi
xuống được.

Cô bé cứ nhảy nhót như thế, băng qua đồng cỏ, ruộng mương, rừng núi,

chẳng được nghỉ ngơi lấy một giây, chẳng kịp lấy lại hơi thở. Hết ngày nọ
qua ngày kia cô bé không ngớt quay cuồng cả dưới ánh nắng như lửa đốt, cả
trong giá lạnh và mưa rào.

Cô bị cuốn vào một nghĩa địa, cố bám lấy một ngôi mộ, nhưng lại bị bật

ra ngay, không sao níu được. Cô lại bị lôi đến một nhà thờ, cô muốn ẩn vào
thánh thất cầu xin Thượng Đế xá cho tội đã ngạo mạn người.

Nhưng một vị tiên cánh dài chấm đất, thái độ nghiêm khắc, vung thanh

gươm sáng loáng bảo cô:

- Con cứ nhảy đi, nhảy mãi với đôi giầy đỏ mà con quý hơn mọi cái, nhảy

cho đến lúc chỉ còn da bọc xương, cho đến thân tàn ma dại. Khi nào qua
nhà những đứa trẻ hay sĩ diện và tự phụ, con hãy gõ cửa gọi chúng ra xem
để chúng biết tính kiêu ngạo thiệt hại như thế nào. Nhảy đi! Nhảy mãi đi!

- Xin tha tội! Xin tha tội cho tôi.

Karen kêu van nhưng đôi chân đã kéo cô đi xa không nghe thấy tiếng trả

lời của vị tiên nữa.

Hôm sau cô bé đến một ngôi nhà trông quen thuộc. Một đám người mặc

đồ tang đưa từ trong ra một cỗ quan tài trên trải đầy hoa. Đó là đám ma bà
già quý phái, ân nhân của Karen. Karen đã bỏ mặc bà ở nhà để đi khiêu vũ.
Karen cảm thấy có tội.

Đồi giầy vẫn tiếp tục lôi cô bé đi qua núi non, rừng rậm, gai góc cào rách

cả mặt, xước cả chân tay. Rồi cô đến trước cửa một nhà mà cô biết là đao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.