TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 514

- Trời, - mụ kêu lên, - Truyện của nhà ngươi viết ra nhiều như thế mà còn

chưa đủ hay sao? Ta tưởng nhà ngươi no Truyện rồi chứ lị! Thời bây giờ
người ta mải mê với những cái khác kìa. Ngay cả trẻ con cũng ngấy truyện
đời xưa đến tận cổ rồi! Cho con trai điếu xì gà, con gái manh áo mới, chúng
thích hơn nhiều. Ngồi mà nghe kể chuyện ư? Xin đủ, xin đủ! Còn trăm công
nghìn việc cần hơn thế.

- Thế là thế nào? Mụ chỉ chuyên sống với cóc nhái và ma trơi thì còn biết

cái gì khác ở đời này kia chứ?

Mụ già đáp:

- Đừng có coi thường tụi ma trơi! Ta thả chúng ra rồi đấy. Ta còn phải nói

với nhau rất nhiều về chúng đấy. Nhưng ngươi hãy đi với ta, ta cần phải về
đầm lầy bây giờ. Về đến đấy ta sẽ nói tất. Nhanh, nhanh lên một tí, kẻo bảy
nhánh lá chẽ ba héo đi và trăng lặn mất.

Nói rồi, mụ phù thủy biến đi.

Chuông nhà thờ điểm mười hai tiếng. Trước tiếng chuông thứ tư ông bạn

của chúng ta đã ra khỏi sân, qua vườn và đi tới đồng cỏ. Sương mù đã tan vì
mụ phù thủy đã ngừng nấu rượu. Mụ bảo:

- Người đi lâu thật. Thế mới biết, phù thủy đi nhanh hơn người thường.

- Mụ định nói gì với ta? Có định nói về Truyện không đấy?

- Thế ngươi không còn điều gì khác để hỏi ta hay sao?

- Thế mụ hãy nói về tương lai của thơ ca cho ta nghe xem nào!

- Chớ có vội cáu, ta sẽ trả lời. Người chỉ chăm chăm hỏi ta về Thơ và

Truyện. Đúng! Ta biết nhiều về văn thơ. Hồi còn trẻ ta đã là một thần tí hon
xinh đẹp, thường vẫn nhảy với các thần tí hon khác dưới ánh trăng. Bọn
chúng ta thường nghe họa mi hót và dạo chơi trong rừng. Khi thì Truyện
ngồi suốt đêm trong một bông hoa ngoài đồng cỏ, lúc thì Truyện lách vào
nhà thờ, chui vào những bông hoa bày trên bàn thờ.

- Mụ biết tường tận nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.