TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 518

nhiệm vụ thì nó không lập lòe được nữa và tắt ngấm hẳn đi. Nếu hết năm
mà nó không làm cho đủ ba trăm sáu mươi lăm người xa lìa chân lý và đạo
đức thì nó sẽ bị giam hãm trong một mẩu gỗ mục. Nó vẫn còn sáng, nhưng
không cựa quậy được nữa, đó là hình phạt kinh khủng nhất đối với một con
ma trơi.

Ta biết hết những điều đó và đã kể lại cho mười hai đứa ma trơi mới ra

đời lúc ta ẵm chúng trên tay.

Chúng sướng điên lên. Ta bảo chúng: “Hãy coi chừng, tốt hơn hết là

đừng nên làm người!”

Nhưng không! Chúng thích làm người cơ! Chúng đã mơ tưởng đến cái

thú mặc quần áo vàng và đeo vòng lửa rồi. Một số ma trơi kỳ cựu bảo
chúng: “Ở lại đây với chúng ta!” Một số khác lại nói: “Cứ đi mà hại lũ
người. Chúng chẳng đã tát và vét cạn đầm lầy của ta đó sao? Rồi số phận
con cháu chúng ta sẽ thế nào đây?”

- Không tha đứa nào cả! - Lũ ma trơi reo lên.

Thế là chúng quyết định ra đi.

Ông bạn của chúng ta nói:

- Thế là thành một truyện rồi.

Mụ phù thủy đáp:

- Đấy mới chỉ là đoạn đầu thôi.

Bây giờ mụ có thể kể cho ta biết những hành động của chúng. Chúng

chọn những người nào và lừa dối họ bằng cách nào? Theo ý ta có thể viết cả
một cuốn tiểu thuyết về ma trơi, gồm mười hai chương, mỗi chương kể
chuyện một con ma trơi, hoặc hơn nữa, có thể viết thành một hý kịch dân
gian.

- Thế thì viết đi! Hay thôi, đừng viết thì hơn.

- Phải, ta cũng thấy đừng viết có lẽ hơn. Ta sẽ tránh được những lời chỉ

trích của báo chí. Khó chịu chẳng kém gì ma trơi bị giam vào gỗ mục, chỉ
có thể lập lòe mà không nói năng cử động được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.