TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 519

Mụ phù thủy nói:

- Đúng đấy! Cứ để cho những người khác viết, những người biết chuyện

và những người chẳng biết gì. Ta sẽ cho nhà người một chai thơ ca. Ta thấy
hình như ngón tay ngươi đã khá nhem nhuốc những mực rồi đấy và ngươi
cũng đã đến tuổi làm những việc lớn hơn là viết truyện. Ngươi đã nghe rõ
truyện ta vừa kể chưa?

- Trong thành có ma trơi, phải, ta đã nghe thấy rồi. Nhưng ngươi muốn ta

làm gì bây giờ? Đi tìm khắp phố phường, nhà cửa, đến ông thị trưởng hay
ông chưởng lý xem lũ ma trơi chui vào đầu óc người nào chăng? Theo lời
ngươi, nhờ phép lạ của những nhánh chẽ ba có bốn lá, ta có thể dễ dàng
nhận ra chúng. Đến lúc tìm ra những con ma trơi ấy thì ta sẽ báo cho ai mới
được kia chứ? Ta không thể nào nói ra với những kẻ mà ma trơi đã nhập
vào và nếu ta công khai nói lên điều ấy thì thiên hạ sẽ nhạo báng và phản
đối ta. Mụ cứ tưởng tượng xem ta đang kêu lên: “Cẩn thận đấy, có một con
ma trơi đang đội lốt một người lương thiện kia kìa!” thì sẽ ra sao? Dù sao ta
cũng rất muốn viết lại truyện này.

Mụ phù thủy nói:

- Hơn nữa, chúng tản ra khắp nơi. Chúng lẻn vào nhà thờ làm cho cha cố

lúc ấy cũng chẳng nghĩ gì đến quyền lợi của giáo dân nữa, mà chỉ nghĩ đến
bản thân mình thôi. Chúng xâm nhập vào các tác giả và các nghệ sĩ…
Nhưng thôi, ta đã quá ba hoa, có lẽ hại cho họ hàng ta quá lắm rồi. Thế là ta
sắp cứu loài người mất rồi! Điều đó trái với ý ta, và ta cũng chẳng hy vọng
gì kiếm được tấm huy chương. Rõ thật điên! Đem kể cả truyện ấy với một
nhà văn để ông ta kể lại cho cả thành phố biết!

Ông bạn của chúng ta nói:

- Nhân dân thành phố chẳng thèm để ý đến đâu! Họ sẽ tưởng rằng đó là

một truyện hoang đường mà ta kể cho họ, mặc dù ta có hết sức nghiêm
chỉnh báo cho họ rằng: “Trong thành có ma trơi đấy, mụ phù thủy đầm lầy
bảo tôi thế, các bạn coi chừng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.