TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 532

Có tiếng hát vang:

- Chết đi! Tan ra như tuyết! Bốc thành hơi bay lên không gian như những

đám mây!

Qua làn nước tôi đọc thấy những tên người sáng chói, những hàng chữ

thêu trên cờ chiến thắng, một chứng thư cho sự bất tử khắc trên cánh một
cơn vờ.

Tôi ngủ say, nhưng không mơ. Tôi chẳng còn nghe thấy tiếng gió rít,

tiếng cửa đập, tiếng chuông nhà bên cạnh rung lên và tiếng giẫm chân nặng
nề của người thuê nhà trên gác đang tập thể dục. Hạnh phúc thay!

Một luồng gió đẩy cánh cửa phòng bà cô Nhức răng. Bà thức dậy, đi giày

tất, mặc quần áo và bước sang buồng tôi. Về sau bà kể lại rằng lúc ấy tôi
đang ngủ say như một tiên đồng nên bà không dám đánh thức tôi.

Tôi chợt tỉnh và mở choàng mắt ra. Tôi đã hoàn toàn quên rằng và đã ở

lại đây, nhưng liền đó tôi sực nhớ ra ngay. Mơ và thật lẫn lộn với nhau.

- Từ lúc chia tay tối qua đến giờ cháu chưa viết được gì cả, - bà trách tôi.

- Sao cháu lại không viết? Cháu là thi sĩ của bà, và sẽ mãi mãi là thi sĩ của
bà!

Tôi cảm thấy cái mỉm cười của bà thật xảo quyệt. Tôi không rõ ràng rằng

người ấy có phải là cô Mille yêu quý của tôi hay là cái nhà bà kinh tởm tôi
đã gặp khi đêm và đã xin chừa không làm thơ nữa.

- Cháu yêu quý, cháu đã làm bài thơ nào chưa?

- Chưa! - Tôi hét lên - Bà chính là bà cô Mille đấy chứ?

- Chẳng phải bà thì ai? - Bà trả lời.

Đúng là bà cô Mille rồi. Bà ôm hôn tôi, rồi lên xe trở về nhà.

Tôi bèn viết câu chuyện mà bạn hiện đang đọc đây, không viết bằng thơ

và chắc là không bao giờ được đem in.

Bản thảo đến đây là hết.

Người bạn trẻ của tôi, anh hàng thịt đáng kính không tìm đâu ra đoạn còn

thiếu. Người ta đã dùng những tờ viết đoạn ấy để gói cá mắm, bơ và xà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.