I
Câu chuyện này gồm có hai phần. Phần đầu có thể lặng lẽ lướt qua không
có gì vướng mắc. Tuy nhiên cũng cứ xin kể vì nó giới thiệu một phần nào
các nhân vật.
Chúng tôi đang ở trong một lâu đài thuộc nơi thôn dã. Chủ nhân đang
vắng nhà mấy ngày. Một bà sang trọng, vợ góa ông chủ xưởng thuộc da ở
thành phố cạnh đấy, đến chơi. Bà dắt theo một con chó, loại chó ngắn mõm.
Bà đến cầm đỡ để vay tiền. Bà mang đến nhiều chứng thư đã trình tòa và
một mớ giấy tờ vô dụng. Chúng tôi khuyên bà cho cả vào phong bì gửi cho
ông chủ lâu đài: “Quan tổng thanh tra quân đội, Hiệp sĩ X…”.
Bà chăm chú nghe, cầm lấy bút, dừng lại và yêu cầu chúng tôi nhắc lần
nữa, chậm hơn, cái địa chỉ ấy. Chúng tôi đọc lại cho bà viết: “Quan Tổng
thanh…”. Tới đó bà dừng lại, không biết chữ “tra” viết ch hay tr. Bà thở dài
nói:
- Chao ôi, tôi là một người đàn bà làm sao có thể viết nổi những chữ ấy?
Con chó nằm trên sàn nhà gầm gừ có vẻ không hài lòng lắm. Thực ra nó
theo chủ đi chỉ để bồi dưỡng sức khỏe và vui chơi thôi, thế mà người ta
chẳng đưa ra một tấm thảm để mời nó nằm nghỉ.
Trông nó rất xấu, với cái mõm ngắn ngủn và cái gáy u lên những mỡ là
mỡ. Nó tiếp tục sủa điếc cả tai.
Bà khách nói:
- Các ông đừng bận tâm đến nó, nó không cắn đâu, trước hết là vì nó
không còn răng, sau nữa là nó rất lành. Chúng tôi nuôi nó lâu lắm rồi, đến
nỗi bây giờ coi nó như người trong nhà. Các cháu tôi đã làm hư nó. Chúng
chơi trò cưới cho búp-bê và con chó đóng vai quan chánh án đến làm phép
cưới. Trò ấy làm cho con chó đáng thương mệt mỏi và trở nên khó tính.