Rồi bà cũng viết xong cái địa chỉ và ra về, tay ôm chó.
Đó là phần đầu câu chuyện mà ta có thể tạm gác sang bên.
II
Con chó ngắn mõm chết. Đến đây bắt đầu phần thứ hai.
Chúng tôi ra tỉnh và trọ trong một khách sạn trước mặt nhà cái bà hôm
nọ. Cửa sổ chúng tôi nhìn sang sân nhà ấy. Người ta lấy ván ngăn nó ra làm
đôi. Một bên xếp các tấm da và dụng cụ thuộc da, bên kia là mảnh vườn có
một toán trẻ con đang nô đùa, đó là các cháu trai, cháu gái của bà chủ nhà.
Chúng vừa mới chôn xong con chó đáng thương. Chúng đã dựng cho nó
một cái nhà mồ tuyệt đẹp, xứng với cái giống chó quý hóa ấy. Chúng lấy
mảnh bát đĩa vỡ lát thành một vành đai quanh mộ, ở giữa cắm một cái chai
vỡ miệng chống thẳng lên giời.
Sau khi tổ chức tang lễ một cách trịnh trọng, bọn trẻ con quây tròn nhảy
múa xung quanh mộ. Trong bọn có một đứa con trai lên bảy tuổi, có đầu óc
thực tế, đề nghị tổ chức triển lãm cái lăng rực rỡ ấy cho trẻ con hàng xóm
đến xem. Tiền vào cửa định giá là một chiếc khuy quần. Đứa con trai nào
cũng có thể có một cái khuy và nhiều đứa sẵn sàng biếu bạn gái một cái thứ
hai, như thế chúng sẽ thu được vô khối khuy quần.
Kế hoạch đó được đồng thanh chấp nhận và chúng loan báo cho bọn lau
nhau quanh đấy.
Rồi trẻ con cả phố và những ngõ lân cận kéo đến. Đứa nào cũng đưa một
chiếc khuy quần theo yêu cầu. Chiều hôm ấy có rất nhiều đứa bé trở về nhà
quần chỉ còn một bên dây đeo, nhưng chúng cũng đã được ngắm mộ con
chó ngắn mõm.
Trước lối đi vào sân, có một en bé gái, quần áo rách rưới, đứng sát vào
tận cửa. Em rất xinh xắn, có bộ tóc xoăn rất đẹp và đôi mắt màu xanh dịu
nhất đời. Em không nói và cũng chẳng khóc, nhưng mỗi lần cửa mở ra, em
nhìn rõ lâu vào trong sân. Em không có khuy và em cũng biết là chẳng ai
cho em đâu. Em đứng đấy, rầu rĩ, cho đến khi tất cả những đứa trẻ khác
xem xong cái lăng và ra về.