TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 96

Và nó chống hai nắm tay nhỏ xinh lên cạnh sườn, giơ những khuỷu tay rõ

nhọn lên để làm điệu bộ ngăn cách bọn thường dân như thế nào. Tuy nó nhỏ
xíu và trông có vẻ xinh xắn tệ! Con gái ông lái buôn nghe câu ấy, không
khỏi nổi giận. Bố nó là Petersen, nó không muốn người ta coi thường những
người có vần “sen” ở cuối tên, nó cố hết sức lấy giọng kiêu kỳ mà bảo rằng:

- Mày có biết là bố tao có đủ một trăm đồng tiền vàng để mua kẹo tung

cho trẻ con ngoài phố không?

Em bé con một nhà báo nói:

- Thế nhưng bố tao lại có thể cho bố mày và bốt tất cả những đứa khác

lên báo của bố tao cơ!

Thế rồi cái đám lau nhau ấy đua nhau ưỡn ngực, lấy điệu bộ hách dịch,

ngắm nghía nhau khinh bỉ và làm dáng điệu như con vua cháu chúa.

Ngoài phòng khách, một em bé trai nghèo khó nhìn qua cánh cửa hé mở

những vật tuyệt đẹp trong phòng dạ hội. Em chẳng đáng là cái gì trên đời cả
nên không được phép vào. Em đã giúp chị bếp quay tiêm nướng chả và, để
thưởng em, người ta cho em lên ngó cuộc hội họp gồm toàn những trẻ con
xinh đẹp, ăn mặc rất sang trọng ấy. Như thế cũng đã là một diễm phúc cho
em rồi.

Em nghĩ thầm: “Ước gì mình là một trong chúng nó nhỉ?”. Em đã nghe

thấy những đứa con gái nói và em thấy buồn trĩu trong lòng. Bố mẹ em
nghèo nàn, chẳng có chức vị, chẳng có tiền của, chẳng có báo chí, chẳng có
gì cả, và buồn hơn nữa, tên bố em và em cũng lại có vần “sen”; như vậy em
không còn hy vọng gì cà chẳng bao giờ làm gì nên thân trên đời này cả.

Dù sao em cũng thấy rằng cái việc mình không sinh ra

[16]

là một điều

phi lý, vì người ta đã nói cho em biết ngày sinh của em.

Đó là việc xảy ra tối hôm ấy.

II

Nhiều năm trôi qua. Những đứa trẻ ấy đã khôn lớn. Trong thành phố

người ta dựng lên một căn nhà huy hoàng, hay đúng hơn, một cái lâu đài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.