TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 465

Cửa đóng chặt, nhưng em cũng tháo được chốt và cánh cửa mở ra. Gerda

chạy ra, chân giẫm đất. Ba lần em ngoảnh lại nhìn về phía sau, nhưng chẳng
có ai đi theo em cả. Cuối cùng, mỏi chân, em ngồi xuống một tảng đá. Nhìn
xung quanh em nhận ra rằng mùa hè đã qua rồi. Trời đang vào độ cuối thu,
điều mà ở trong khu vườn luôn có ánh nắng và đầy hoa bốn mùa em không
thể nhận ra được.

- Trời! Ta mất biết bao nhiêu là thời gian! Đã sang thu rồi ư? Thế thì

mình chẳng nên nghỉ ngơi nữa!

Em đứng dậy và lại lên đường.

Chân em mỏi rồi. Xung quanh em, mọi vật đã bắt đầu chịu ảnh hưởng

của giá lạnh. Lá liễu đã vàng úa và rỏ sương xuống mặt nước. Lá bắt đầu
rụng. Riêng có một cây dương mai đang nặng trĩu những quả chát lè, ăn vào
ghê cả răng. Cảnh vật xám xịt và nặng nề.

Truyện thứ tư - Hoàng tử và Công chúa

Gerda đành phải ngồi nghỉ. Gần nơi em ngồi có một con quạ lớn. Quạ

đậu ở đấy từ lâu, nhìn em, lắc đầu rồi cất tiếng kêu: “Quạ! Quạ! Quạ! Quạ!”
Quạ không thể nói rõ hơn được nữa, nhưng có vẻ lưu ý đến cô bé và hỏi em
đi đâu một mình như vậy. Gerda nghe rất rõ hai tiếng “một mình”, em thuật
lại cuộc đời và mối lo lắng của em cho quạ nghe và hỏi quạ có trông thấy
Kay ở đâu không.

Quạ lắc đầu, suy nghĩ một lát rồi đáp:

- Có thể, có thể!

- Thật ư? - Em reo lên và ôm ghì lấy quạ mà hôn, suýt nữa làm quạ chết

ngạt.

- Làm gì mà rối lên thế? - Quạ bảo - Tôi nghĩ rằng cậu bé mà tôi thấy có

lẽ đúng là Kay. Nhưng giờ thì chắc là Kay thích công chúa hơn và đã quên
cô rồi.

- Kay ở nhà một nàng công chúa ư? - Gerda hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.