TRUYỆN CỔ IXRAEN - Trang 96

- Nếu anh không biết làm gì với số vàng đó thì anh không cần giữ nó làm
gì!

Nói rồi ông ta đá cho anh khuân vác một cái thật mạnh. Mạnh đến nỗi
chàng ta lăn xuống bậc thang va đầu vào cửa và bị mù cả hai mắt.

Chàng bốc vác mù loà chẳng còn cách nào khác là đi ăn xin của bố thí. Hễ
có ai cho anh ta một xu thì anh lại nói:

- Trước khi cho tôi tiền, hãy tát cho tôi một cái, bởi vì tôi đáng bị như thế.

Từ khi bị mù, anh ta sợ không dám về nhà. Anh ta lang thang khắp các ngõ
hẻm trong thành phố cho tới khi tìm thấy túp lều nhỏ bỏ không và lấy đó
làm nơi trú ngụ của mình.

Mỗi ngày khi về tới lều anh ta thường lấy cái gậy khua khắp lều xem có
người nào trong đó không. Rồi anh ta đào một cái lỗ và bỏ tất cả số tiền xin
được vào đấy. Anh ta không bao giờ đem tiền xin được đi mua gạo và thức
ăn. Anh ta chỉ ăn bánh mì mà ai đó vì thương hại đã cho anh ta. Thời gian
cứ thế trôi đi. Nhưng rồi có một tên trộm đã để ý đến chàng ăn xin mù loà
hằng ngày thường ngồi ở một nơi nhất định. Tên trộm nghĩ. “Hắn ta không
dùng tiền để mua bất cứ thứ gì, bởi vì những thứ hắn cần thì người ta cho
hắn ăn rồi. Vậy số tiền xin được hắn để làm gì?”

Một buổi tối tên trộm đi theo người ăn xin. Gã đi rất nhẹ theo sau và lẻn
vào túp lều. Gã cẩn thận tránh cái gậy của người ăn xin khi anh ta khua
khắp lều. Sau đó tên trộm nhìn thấy cái hố của người ăn xin ở dưới gầm
ghế đầy những đồng tiền mà anh ta đã dành dụm được một năm qua. Hôm
sau, lúc người ăn xin đã rời khỏi lều, tên trộm lấy sạch tất cả số tiền trong
cái hố đó.

Tên trộm lập tức đem số tiền đó xây nhà, mở cửa hiệu và trở thành người
giàu có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.