TRUYỆN CỔ TÍCH VIỆT NAM CHỌN LỌC - Trang 109

trong xóm dưới chân núi xanh. Họ nói về việc trồng cây lúa ăn, trồng cây
bông lấy sợi mặc. Lúc đi nương người ta ca hát, lúc về nương người ta
chuyện trò. Tiếng hát của người còn hay hơn tiếng chim rừng hoang, tiếng
gió rừng già... Còn cô gái quanh đi quẩn lại chỉ kể cho họ nghe những điều
bố hổ cho biết.

Cô nói tiếp:

- Phải biết ơn bố. Tôi sống ở hang lâu, quen rồi. Tôi chưa là hổ, nhưng

tôi không muốn xa bố nuôi.

Hai chàng trai ngày nào cũng tới sau lúc hổ rời hang và đi khỏi lúc hổ

chưa về. Cô gái không thể quên những câu chuyện lý thú của giống người
bên dãy núi xanh. Dần dần, cô thấy yêu con người, thích thú nghe chuyện
xóm núi. Vắng các chàng trai, cô thấy nhớ. Cô vẫn quý hổ như xưa, nhưng
cô thấy rõ dù sao bố vẫn là hổ. Mỗi ngày qua đi, cô bắt đầu thấy tò mò
muốn biết xóm người ở, nơi người mẹ đã hoài thai cô, sinh ra cô.

Rồi cô yêu một trong hai chàng trai. Chàng kể cho cô nghe chuyện

cưới. Vậy là hôm đón dâu, cô phải trốn đi. Một hôm cô gái tỉ tê với bố:

- Bố à, bố thương con nhiều. Con đã được ăn đủ thứ thịt ngon. Bây giờ

con muốn ăn chạch. Bố có bắt được không?

- Được, bố sẽ bắt cho con. Nhưng bắt rồi thì để đâu?

- Con đan cái giỏ, bố đeo vào cổ mang đi.

Hổ không sao biết mưu người. Chạch trơn, bắt lâu, cô gái lại biết được

hướng bố đi, vậy cô có đủ thời gian trốn chạy mà không sợ hổ bắt gặp. Cô
đan cho bố cái giỏ mắt thưa. Hổ bắt chạch khá lắm, nhưng cho vào giỏ
thưa, chạch lại trườn mất. Mãi tối mịt, chỉ sót lại một con to, hổ vứt giỏ đi
ngoạm chạch về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.