TRUYỆN CỔ TÍCH VIỆT NAM CHỌN LỌC - Trang 126

Hôm sau, Đam Bơ lùa đàn trâu ra một bãi cỏ xanh rờn tận trên sườn

núi cao. Nhưng vẫn như hôm trước, con đầu đàn đi đến đâu, cả bầy theo
đến đấy. Cỏ xanh bị xéo nát hết. Đến tối vẫn không một con nào được ngọn
cỏ dính răng. Đam Bơ không dám lùa trâu về chuồng nữa. Đam Bơ đâm
liều, đành cưỡi lên lưng con trâu đầu đàn rồi mặc cho nó muốn đi, muốn
đứng muốn nằm tùy ý.

Ngày hẹn đã sắp đến. Nhìn đàn trâu da mốc thếch, xương sườn xương

sống dô ra, Đam Bơ đau lòng lắm. Thương mình thì ít, thương mẹ thì
nhiều. Đam Bơ nghĩ: “Tưởng là đi chăn trâu giúp mẹ để mẹ đỡ khổ, không
ngờ lại liên lụy đến cả mẹ. Mấy hôm nữa chắc hai mẹ con sẽ chết mất”.
Đam Bơ buồn, Đam Bơ bưng mặt khóc.

Bỗng có một tiếng nói vang vọng bên tai:

- Đừng khóc, hãy về lấy chiêng lên đây mà đánh!

Đam Bơ gạt nước mắt nhìn quanh. Nhìn khắp nơi, chẳng thấy bóng

người. Đam Bơ nghĩ: "Chắc có người nào biết mình sắp chết nên bảo về lấy
chiêng đánh cho vui. Ừ, thế mà hay, đằng nào cũng chết. Chi bằng chết mà
có chiêng có trống". Nghĩ thế, Đam Bơ bỏ mặc đàn trâu lại giữa rừng, ba
chân bốn cẳng chạy một hơi về nhà chủ làng:

Chủ làng hỏi:

- Trâu đã béo chưa?

- Béo lắm, khỏe lắm, ông cho tôi mượn chiếc chiêng lên đánh cho vui.

Thấy trâu béo, trâu khỏe, không đánh chiêng không chịu được.

Chủ làng mừng lắm, chọn chiếc chiêng quý đưa tận tay cho Đam Bơ.

Đam Bơ mang chiêng vào rừng, bẻ gốc dứa làm dùi, nhẹ tay đánh vào

núm chiêng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.