TRUYỆN CỔ TÍCH VIỆT NAM CHỌN LỌC - Trang 127

Tiếng chiêng ngân lên. Đàn trâu thôi không chạy rông nữa. Rừng cây

rung rinh như đánh nhịp. Chim trời bay đến mỗi lúc một đông thêm, cất
tiếng hót hòa theo tiếng chiêng ngân.

Tiếng chiêng ngân bổng bay lên không, mây rẽ lối cho tiếng chiêng đi.

Tiếng chiêng bay lên trời cao vòi vọi. Mấy cô tiên lúc ấy đang dạo chơi
ngắm cảnh trần gian, nghe tiếng chiêng, liền rủ nhau lấy cánh bay đến khu
rừng nơi Đam Bơ đang nhẹ tay gõ từng tiếng nhạc lên núm chiêng đồng
nghe “tùng teng, tùng teng”. Mấy cô tiên tay nắm tay, cánh sát cánh, vừa
múa theo nhịp tiếng chiêng ngân. Khu rừng thường ngày hoang vắng âm u
hôm ấy rộn lên lời ca tiếng hát vui hơn ngày hội.

Các cô tiên múa mãi, hát mãi, đến khi Đam Bơ ngừng tay, các cô tiên

mới ngừng nhảy.

Một cô tiên xinh đẹp nhất đến hỏi Đam Bơ:

- Anh tên là gì?

- Đam Bơ!

- Đam Bơ à! Đam Bơ đánh chiêng hay quá. Chị em tôi thích Đam Bơ

lắm. Ngày nào Đam Bơ cũng đến đây đánh chiêng cho chị em tôi nhảy múa
nhé!

- Không được đâu, tôi sắp chết rồi các cô ạ!

Các cô tiên cùng hỏi:

- Sao lại thế? Ai giết Đam Bơ?

Đam Bơ thuật lại chuyện phải nuôi trâu cho chủ làng kịp ngày hội.

Thế mà trâu không chịu ăn cỏ cứ chạy rông, chạy đến đâu xéo nát cỏ đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.