TRUYỆN CỔ TÍCH VIỆT NAM CHỌN LỌC - Trang 136

Những hoàng tử kia còn có mẹ bên cạnh nên được chỉ bảo các thứ

ngon vật lạ, họ ra sức chuẩn bị. Riêng hoàng tử Lang Liêu vì mồ côi nên
chàng rất lo lắng. Chàng Liêu đã nghĩ đến việc tìm của ngon vật lạ ngay tại
miền đồng quê mà chàng đang sống.

Trên khắp cánh đồng, lúa đã chín vàng, người dân tấp nập ra đồng gặt

lúa. Tiếng cắt lúa soàn soạt hòa cùng tiếng cười nói râm ran báo hiệu một
vụ mùa bội thu. Hoàng tử Liêu cũng ra đồng gặt lúa từ rất sớm. Mùi của
bùn đất đồng ruộng cùng trộn lẫn với mùi lúa chín thơm thoang thoảng
trong gió đã mách bảo cho hoàng tử Liêu biết món quà dâng vua cha.

Chàng tự nhủ: “Ta sẽ làm món quà bằng thứ gạo thơm dẻo nhất do

chính tay ta tự trồng cấy để dâng vua cha”.

Tối hôm ấy, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, Lang Liêu cùng vợ con đập

lúa. Chàng nhìn lên bầu trời và nghĩ về cánh đồng lúa chín vàng đã nuôi
sống bao người. Chàng nói với vợ:

- Ta sẽ dùng gạo nếp thơm dẻo này làm bánh dâng lên vua cha, để tế lễ

tổ tiên, Trời Đất đầu năm.

Suốt đêm ấy, Lang Liêu trằn trọc suy nghĩ cách làm bánh. Mệt quá,

nên chàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Chàng mơ thấy có một bà tiên
mách bảo rằng: “Này con, vật trong Trời Đất không có gì quý bằng gạo, vì
gạo là thức ăn nuôi sống con người. Con nên lấy gạo nếp làm bánh hình
tròn và hình vuông, để tượng trưng cho Trời và Đất. Hãy lấy lá xanh bọc
ngoài, đặt nhân thịt, nhân đỗ trong ruột bánh để tượng trưng cho công lao
của cha mẹ đã sinh thành ra con”.

Sáng hôm sau Lang Liêu tỉnh giấc, vô cùng mừng rỡ. Chàng kể lại

giấc mơ đêm qua cho cả nhà nghe. Lang Liêu nghĩ lại: Đúng là công ơn của
cha mẹ nuôi dưỡng con cái thật là lớn như trời như bể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.