TRUYỆN CỔ TÍCH VIỆT NAM CHỌN LỌC - Trang 22

- Thôi, trời đã tối rồi, cháu về nhà lão ở, mai lão dẫn cháu về, nói rõ

câu chuyện, bố mẹ cháu không mắng đâu.

- Nhà cụ ở đâu?

- Ở đây thôi.

Vừa nói, ông cụ vừa mở bị lấy quả bầu ra, bảo Phát Giác nhìn vào

trong ấy. Một quang cảnh lạ lùng diễn ra trước mắt chú bé ngây thơ. Đây là
cả một thế giới riêng có làng xóm, nhà cửa hẳn hoi, ánh mặt trời chiếu
xuống khe núi. Trên hàng cây dương liễu, chim hót líu lo. Ông cụ dắt Giác
bước vào, ngồi trên một phiến đá phẳng lì, mát rượi. Chú bé nhìn quanh
nhìn quẩn, càng nhìn càng thích mắt. Ông cụ lại bảo:

- Cháu đói rồi phải không? Có oản, chuối đấy, ăn đi. Ăn rồi vục nước

dưới khe kia mà uống.

Ông cụ với tay lên một chiếc lẵng treo cạnh cành cây, bên phiến đá,

lấy ra một mẩu oản nhỏ xíu và vươn mình sang hàng chuối trước mặt, bẻ
cho Phát Giác một quả. Phát Giác lúc đầu cho rằng ăn có chừng ấy thì
chẳng bõ bèn gì, nhưng cầm lấy phần oản, chú chưa ăn hết được một góc
đã thấy no. Quả chuối vừa bóc ra thì mùi hương thơm phức, vị ngọt mà
thanh. Thực chưa bao giờ chú được ăn món quà đặc biệt như thế. Ông lão
mỉm cười, giảng giải:

- Cái oản cháu ăn đó, làm bằng thứ nếp vạn thọ người đời không có

đâu. Các thứ hoa quả ở đây đều là của tự nhiên không vướng gì trần tục,
nên mới có mùi hương như vậy.

Rồi ông cụ dắt Phát Giác đứng dậy, dạo chơi ven bờ suối. Ông cụ chỉ

dải cát lấp lánh bên bờ mà bảo chú bé:

- Cháu có thấy những gì đó không? Vàng bạc cả đấy! Ở nơi bố mẹ

cháu ở, được một viên nho nhỏ như thế là quý vô cùng. Nhưng ở đây thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.