TRUYỆN CỔ TÍCH VIỆT NAM CHỌN LỌC - Trang 23

chỉ là một thứ sỏi đá.

Như sực nhớ ra điều gì, Phát Giác quay lại hỏi ông cụ:

- Cháu nhớ vừa mới rồi, cụ dắt cháu ở chợ về thì trời đã sẩm tối. Sao

bây giờ ở đây lại như đang còn vào buổi sáng hở cụ?

- Ở đây không có ngày tháng gì cả. Trời đất lúc nào cũng như bây giờ.

Có cả mặt trăng, mặt trời cùng một lúc. Cháu có muốn xem cảnh trăng thì
đi theo lão.

Ông cụ dắt Phát Giác đi vào phía sau. Quả nhiên ở đây là một cảnh trí

khác lung linh, huyền ảo, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống hàng cây đỏ, bãi
cát xanh. Thấp thoáng xa xa có ngọn đèn chập chờn của một xóm quê ẩn
hiện dưới làn sương mỏng. Phát Giác càng xem càng thích, càng thấy cảnh
sắc êm đềm, tươi đẹp. Em lại hỏi ông cụ:

- Sao cháu thấy có xóm làng mà không thấy có người nào cả.

Ông cụ đáp:

- Có chứ, ở đây có rất nhiều người, nhưng người ở đây đều là tiên cả.

Cháu đã nghe nói đến tiên bao giờ chưa? Họ cũng làm lụng, ăn uống, trò
chuyện như người đời. Có điều là họ không có hạng giàu hạng nghèo, kẻ
trên người dưới. Ai cũng làm lấy mà ăn, không cãi cọ tranh giành, mọi
người đều vui vẻ. Của cải, vật dụng dồi dào, không có chuyện trộm cắp xấu
xa, không ai có của riêng của để. Họ ra chơi luôn, đông như ngày hội, rồi
đây cháu sẽ được gặp.

Ở trong thế giới ấy với ông cụ được ít lâu, Trịnh Phát Giác nhớ nhà

quá. Em nói với ông cụ xin về thăm bố mẹ và các em. Em còn muốn đưa bố
mẹ và các em vào trong này xem cảnh. Ông cụ ra ý không vui.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.