TRUYỆN CỔ TÍCH VIỆT NAM CHỌN LỌC - Trang 24

- Cháu về à? Nhà cháu bây giờ xa lắm đấy. Cháu về làm gì nữa? Cháu

không muốn ở đây sao?

- Cháu muốn ở đây lắm. Nhưng cháu còn các em, cháu nhớ các em

cháu. Và cháu còn bố mẹ cháu.

Ông cụ không ngăn được, bèn đưa cho em một cái gậy và một phẩm

oản:

- Lão bận lắm, còn phải làm thuốc. Bây giờ cháu cứ cầm cái gậy này

mà đi ra. Nơi nào không đi được thì cứ cầm gậy trỏ xuống đất thì sẽ vượt
qua mau chóng.

Trịnh Phát Giác cầm lấy gậy và oản, chào ông cụ đi ra. Chú bé nhặt

mấy viên sỏi đẹp bên khe suối bỏ vào túi, định về cho em chơi và khoe với
chúng bạn. Được mấy bước, chú ra khỏi quả bầu, ngoảnh mặt lại thì không
thấy ông cụ, nhà cửa, khe suối đâu nữa. Trước mặt chú là những dãy núi
cao chót vót, làng mạc thôn xóm thì ở đâu xa tít chân trời. Phát Giác hoảng
sợ, cầm gậy trỏ xuống đất. Bỗng nhiên chú thấy thân mình cất bổng lên
cao, hai bên tai gió quạt vù vù. Chỉ trong chớp mắt, quay đầu gậy lại, chú
đã thấy mình đứng ở đầu làng Thọ Vực. Chú mới biết rằng đó là chiếc gậy
thần tiên để rút đất và ông cụ quả thật là một thần nhân.

Phát Giác lần theo lối cũ đi vào làng, về nhà mình. Chú chắc mẩm sẽ

được gặp cha mẹ, anh em, nhưng lạ thay, không thấy một ai quen thuộc.
Một cụ già ra đón chú, hỏi chuyện, và trả lời một cách kinh ngạc:

- Trước đây hàng trăm năm, tôi có nghe cụ tổ nhà tôi kể có một người

con trai thất lạc từ thuở bé, tên tuổi đúng như cậu. Bây giờ đã gần ba đời rồi
kia mà.

Cả họ hàng làng xóm kéo đến. Phát Giác hỏi đến những người bạn

chăn bò chăn trâu thuở trước thì đã mất cả rồi. Phát Giác kể lại câu chuyện
trong chiếc bầu tiên. Ai nấy đều lấy làm kinh dị. Một ông lão nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.