TRUYỆN CỔ TÍCH VIỆT NAM CHỌN LỌC - Trang 264

Người không nói gì, đủng đỉnh đi vào rừng cầm đá đánh quẹt, lửa bật

sáng như chớp lóe rồi hỏi vọng ra:

- Các anh nhìn thấy chưa? Đã thấy người tài chưa?

Cả bọn nói to:

- Cái ấy khi giời mưa thấy luôn, có gì lạ?

Người lại lấy đá nhen lửa, châm vào đám lá khô. Ngọn lửa bùng lên,

loang khắp mọi chỗ. Khu rừng sáng rực lửa và tiếng cành cây khô nổ lốp
đốp làm cả bọn sợ quá, quay đầu chạy, mỗi con một phía. Beo nhanh chân
vọt mình qua đống lửa chạy thoát, mình chỉ bị bén tí lửa nên từ đấy mình
có vằn đen. Chú gấu mình nặng nề chậm hơn nên khi chui được ra khỏi khu
rừng thì khắp người đã cháy đen sì. Vì thế chú ta cứ đen như vậy cho đến
tận ngày nay. Hươu, nai chạy thoát được vòng lửa nhưng cả người cũng bị
ám khói nên vàng cả lông.

Chồn hôi chân thấp, cố chạy thục mạng nhưng quay đầu về phía nào

cũng chỉ thấy lửa đỏ. Lẽ ra chú ta chết thiêu rồi đấy. Nhưng chú đã gặp
may, đang chạy thì chú gặp gốc cọ. Cọ lên tiếng trước:

- Chạy đi đâu thế kia?

- Lửa đuổi đến nơi rồi kia kìa! - Chồn hôi run sợ hỏi. - Anh không

thấy hay sao? Nó sẽ đến đây và đốt cháy cả anh nữa đấy, anh cọ ạ!

Cọ bình thản đáp:

- Tôi mặc nhiều áo lắm, có cháy cũng không chết được tôi đâu. Anh

có sợ thì núp vào tàu lá của tôi, tôi nép mình che cho khỏi chết cháy.

Chồn hôi vội chui vào giữa tàu cọ để tránh lửa. Lúc ấy ngọn lửa lan

đến, tạt qua tàu cọ. Lúc lửa đã đi qua chồn hôi mới biết mình thoát chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.