TRUYỆN HAI NGƯỜI - Trang 17

Vũ Bằng

Truyện Hai Người

Chương III

T

ức thì Hải mặc quần áo tây. Mặc quần áo tây nhanh nhẹn. Mặc quần áo

tây nó có «vẻ người »hơn. Và chỉ vì lẻ ấy người ta không gọi Hải là ông ký.
Nhưng là ông phán : ông Phán Hải !


Phán Hải chỉ nửa tháng là quen công quen việc. Sáng, chàng dậy bảy
giờ. Chàng mặc quần áo. Chàng ăn quà. Chàng đi ra đi vào một lúc. Đúng
bảy giờ mười lăm phút, chàng đi làm. Chàng đi một con đường. Con đường
đi quen lắm, bịt mắt chàng cũng đi được như thường vậy. Chàng nhớ từng
cái gốc cây. Nhưng nhìn cái gốc cây mãi cũng chán, chàng cắm cổ xuống
đất không nhìn gì cả. Chàng có vẻ như không biết những cái cây ấy lại có
lá. Mà trên từng lá ấy lại có trời - trời xanh thẳm.


Mới đầu, chàng thấy cái đời như thế cũng buồn. Bao giờ cũng một
cảnh tượng, một tâm tình, một cuộc đời. Hải như đã thấy ở trước mặt một
cái tương lai mù mịt, đến lúc chết cũng không thay đổi nữa. Nhưng biết làm
sao được ? Cái khổ nó đến sớm quá đã làm hại người ta. Mà người ta lại
yếu – nên người ta chóng già. Chí khí chóng tiêu ma, Hải không cần lâu,
chỉ một năm trời đã thấy chính mình thay đổi.


Đây là phòng giấy. Này, trông : Hải ngồi xuống cái ghế mây. Chàng
không muốn ngồi thế, chàng kéo ghế lại cạnh bàn, gác chân lên một miếng
gỗ, để cái ngực sát vào tập giấy, gò lưng lại một tí, khuỳnh hait ay ra một
chút để cho dễ thở. Hải cũng phải thở chứ : cái phòng giấy sở chàng tuy
chật thật nhưng vẫn có một cái cửa sổ để cho không khí bên ngoài vào !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.