TRUYỆN HAI NGƯỜI - Trang 31

Vũ Bằng

Truyện Hai Người

Chương V

Hải, sau đêm gặp được Trâm, thấy lòng dịu dịu đi một chút. Chàng thấy
một sự dễ chịu gần như là một sự tự phụ và hôm nay chàng đợi Trâm ở
Bách Thú. Chàng khoác tay nàng đi chơi vùng Hồ Tây và ước ao có một
người bạn của chàng trông thấy thế.
- Trâm ơi, anh yêu em có thể chết đi được.
Trâm nở một nụ cười đĩ thõa, cái nụ cười, cười với tất cả những người trả
tiền nàng. Nàng đáp:
- Thực chứ?

Buổi chiều xuống chầm chậm và nhẹ nhàng như một người bạn thân.
Không khí chuyển động. Gió reo vào lá, lá reo lên trời, và trời rơi xuống
nước trong xanh. Người ta thấy yêu tất cả những gì ở chung quanh người.
Hồ Tây, hồ Trúc Bạch, trời cao và xe cộ chiếu sáng một cách êm đềm. Con
đường Cổ Ngư, với những cây cối rườm rà, với những bãi cỏ xanh mát,
hình như là một con đường thần tiên để người ta đi chơi ở đấy mà cũng để
người ta trốn tránh cuộc đời ở đấy.

Hải khoác tay Trâm đi và Hải nghĩ rằng họ có vẻ là một đôi bạn tình.
Người đàn bà trẻ và đẹp kia thực y như những người đàn bà khác mà ta đã
gặp đi ở phố phường với những người đàn ông lấy tay quàng vào lưng họ.
Khi nào trời tối lại mà có những người đàn bà như thế ở chung quanh ta,
cuộc đời có một cái thú vị mông mênh. Trời ơi! Đức tối cao ơi! Xin ngài ra
tâm ban cho chúng tôi hôn hít, để cho cái tuổi hai mươi của họ thêm vào
những cái hôn của chúng tôi. Hải lúc ấy không còn nghĩ rằng mình là một
người đi làm công nhật, mỗi ngày được chín hào bạc lương. Tâm hồn
chàng yên ổn như cuộc đời mà cuộc đời thì trong sáng và yên ổn như khí
trời và nước. Nước chảy đều đều, lướt qua những ánh sáng và theo con
đường của nó mà đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.