TRUYỆN HAI NGƯỜI - Trang 65

nàng đều thấy từng đôi trai gái đi trong bóng tối hay ngồi trên ghế đá, tay
chân họ quấn quýt lấy nhau như một người.

“Những cảnh ấy, một người cô độc trông thấy, tất phải thèm rỏ dãi”.

Thôi! Đứng mãi làm gì. Những kỷ niệm của chàng đều bị đầu độc bởi
câu chàng đã nói – câu nói bây giờ như đầy sự mĩa mai. Chỉ trong một phút
đồng hồ, những cái hôn nồng cháy, những sự uốn éo ru lòng cùng những
thú vui trong đêm tối đều bay mất hết, không còn lại một chút gì.
Ôi! Cái gì cũng là ký vãng mất rồi, ở hiện tại, bây giờ, chỉ còn một cái
thực là sự đau khổ. Hải thấy mình tàn úa, đời chàng đi chóng quá chừng.
Chàng có một hồi thích sống. Và chỉ một loáng, bây giờ không còn có cái
gì làm cho chàng tha thiết cuộc đời!

Trời mùa thu, càng về khuya càng lạnh. Chàng kéo cổ áo lên, chàng gò
hai vai xuống và thọc thật mạnh hai tay vào túi áo. Bờ hồ quạnh hiu. Những
cành cây như cái móc, móc cổ người lên. Nước đen lắm và sâu thẩm.

Hải dừng bước, nghĩ thầm: “Đời đã bạc bẽo như thế thì ta còn sống làm
gì? Bước chân lên bãi cỏ, đưa cái đầu ra đằng trước một chút, can đảm lên,
Hải ơi, thế là hết, không phải phiền não đau khổ nữa”. Chàng nghĩ như thế
nhưng mà không làm gì cả.

Một ngọn gió lạnh thổi hắt vào mặt chàng. Chàng cúi đầu xuống, lên hè,
đi về nhà. Chàng đi qua chỗ Trâm ở một lần nữa. Lòng chàng trống rỗng
như một bãi tha ma. Nước mắt chàng ứa ra, chàng nhìn mờ mờ thấy, như
trong một giấc mộng, những cái lá thu nhẹ nhàng bay lượn trước khi rơi
xuống đất.

Than ôi! Những cái lá này khi hãy còn là mùa xuân, khi hãy còn đang
xanh… Những cái lá ấy rậm rạp và kết thành một cái riềm mất mẻ, che gần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.