TRUYỆN HAI NGƯỜI - Trang 67

Vũ Bằng

Truyện Hai Người

ĐOẠN KẾT

Một buổi chiều mùa nực, giữa cái nóng kêu tanh tách ở ngoài vườn, một
ông già hom hem như sắp chết.
Có người, một hôm phải nói rằng:
- Giời này, thì đến voi cũng không sống được.

Hải ốm nằm li bì đến hai tháng ở trên giường. Mẹ chàng lo sợ chỉ còn có
nửa người. Bè bạn chàng đến thăm và đã định chung tiền mua đồ phúng và
vòng hoa. Cái đời nó như là người nhà rồi, dù thế nào mình cũng phải chịu.
Ấy thế mà cũng chưa chắc. Đời còn nhiều rắc rối. Một buổi chiều mùa nực,
giữa cái nóng kêu tanh tách ở ngoài vườn, có một ông già hom hem như
sắp chết. Cửa trong sở mở ra. Bao nhiêu bạn bè đều kêu lên:
- Bác Hải!
Đó là Hải thực.
Bạn bè nói rằng:
- Gớm! Làm cho cả bọn anh em giật mình…

Chính Hải, Hải là người giật mình thứ nhất, khi lại bước chân vào sở,
mà trước kia, Hải làm. Cái sở ấy, bây giờ, vẫn nguyên như thế, không thay
đổi một tí gì. Chỗ này là cái lò sười. Chỗ kia là cái tường. Ở giữa cái tường
và cái lò sưởi, người ta đặt một người vào đấy. Người ấy ngồi cạnh một
người khác. Người khác ngồi ở gần một người thứ… ba, bốn, năm, sáu…
chín, mười, mười một… mười bảy, mười tám… Mười tám người. Đủ cả.
Ông Kỹ cổ, gầy gò ốm yếu, ít lâu nay không thấy mặt, Hải đã có lần tưởng
ông đã chết rồi. Không ngờ vẫn thế. Ông cụ ấy không già đi tí nào. Cả
những người ở chung quanh cũng thế. Một cái gương treo ở tường chiếu cái
hình của chàng lên. Thì ra, trong tất cả những người ấy, chỉ có chàng là
thay đổi. Ở người chàng, người ta thấy mùi không khí, mùi đất và mùi
không gian. Còn các người khác thì hình như đời bỏ quên ở một cái xó Hà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.