TRUYỆN HAI NGƯỜI - Trang 69

của người ta giao phó. Ta làm sáng, ta làm chiều, ta hít không khí của gian
phòng chật hẹp, ta không biết rằng ở quanh ta người ta sống, mà không
những sống ban ngày, lại sống cả ban đêm. Ôi! ở ngoài… ở ngoài… các
bác ạ, người ta sống đầy đủ lắm.

Người bạn ngày trước, ngày trước đây, trong một buổi nói chuyện đe
dọa lôi mũi Hải, ngồi từ lúc nảy không nói gì, bấy giờ mới cười gằn một
tiếng mà rằng:
- Bác Hải, Bác nói phải. Bác biết thế hơn cả chúng tôi. Bởi vì bác đầy
đủ. Nhưng thưa bác, chúng tôi không phải bất cứ một người nào cũng có
một bà cô, không phải bất cứ một người nào cũng được chia gia tài.

Bác chớ chế chúng tôi. Trước khi có ngàn rưỡi bạc, tôi tưởng bác cũng
làm ăn kham khổ như chúng tôi bây giờ. Ai chẳng muốn hưởng cuộc đời,
nhưng có tiền thì người ta mới có thể hưởng cuộc đời theo ý muốn của
người ta được.
- Chưa chắc.

Lòng Hải như thắt lại. Người chàng thù nhất khi xưa, không hiểu sao
bây giờ lại hóa ra người chàng mến nhất. Chàng muốn ôm lấy cố anh ta mà
khóc những chuyện não nùng ở cõi đời, chàng thấy một tấm lòng thương
bạn tha thiết, chàng muốn quên hết cả những chuyện trước và tha thứ cho
anh ta để anh ta thương lại mà tha thứ và xót xa cho chàng.

Đêm hôm ấy, nằm trên giường, để hai tay gối dưới đầu mà dán mắt trên
trần nhà suy nghĩ, chán rồi, Hải ngồi dậy, vặn to cai đèn dầu, hì hục viết
bức thư này cho người anh em “lôi mũi”.

“Thưa bác,
Buổi chiều hôm nay, lúc tôi lại thăm các bác ở sở,bác đã nói một câu có ý
nghĩa làm cho tôi rất bằng lòn. Chắc các bác không để ý. Bác bảo tôi rằng:
“Người ta có tiền thì mới hưởng được cuộc đời theo ý muốn của người ta”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.