Vũ Bằng
Truyện Hai Người
Chương XI
Mãi đến tận bốn giờ chiều, Hải mới tỉnh. Chàng mở mắt ra, thấy vợ
chồng ông chủ ngồi gần đấy với một con sen. Chàng cỗ nhớ mãi tại làm sao
có việc như thế được. Tại sao lại không phải là Trâm? Tại sao chàng lại
thây mình mẩy nặng nề như thế này?
Hải nghĩ mãi, và sau mãi chàng cũng nhớ ra dần dần. Nước mắt chàng
ràng rụa như chẳng bao giờ cạn được. Chàng nhắm mắt lại, chàng muốn
nôn ra, chàng muốn nôn hết cả những sự sung sướng mà chàng đã hưởng
với Trâm: cái con chó! Ai có ngờ nó lại đổi trắng thay đen đến thế!
Chàng kêu nước ầm lên. Cổ họng chàng như bỏng. Nằm như thế này thì
nghĩ đến phát điên lên mất. Chàng phải dậy. Không cái gì có thể làm cho
chàng quên được sự thống khổ này: chàng phải đi. Và chàng đi được thật.
Không có ai ngăn được. Mặc kệ cho chàng chết.
Lúc ấy bắt đầu tháng tám. Một thứ không khí trong trẻo hơn, một thứ
không khí âu sầu hơn chan chứa hơn ở cõi đời. Ở trên đường, lá cây đã bắt
đầu vàng. Gió như là một đứa trẻ đùa với những lá cây ấy và thỉnh thoảng
lại làm rơi vài lá. Những cái lá ấy đã vàng hầu hết. Mùa lá chết! Mùa lá
chết! Con chim nhỏ kêu chim chíp như lo sợ ngày đông sắp tới. Nó có vẻ
chia buồn với anh. Anh nói với nó như thể nó là người vậy.
Hải thờ dài, nảo ruột: Một năm nay, ta trông thấy mày ba bận. Bận thứ
nhất, vào một ngày xuân, ta đứng ở cửa sổ nhìn sang cái vườn hoa trước
mặt. Bận thứ nhì là mùa hè, ta thấy mày trên cây phượng vĩ, hôm ta nằm
bàn với Trâm về chuyện có nên xin phép mẹ để đem Trâm về nhà hay
không. Chim ơi, chim đã nói dối ta, và bây giờ là mùa thu, ta lại gặp người
bạn cũ mùa xuân.