TRUYỆN HAI NGƯỜI - Trang 9

đấy, thế mà con không chịu khó học hành gì cả. Kỳ thi nào con cũng gần
bét. Con là con cả của thầy, con còn các em, con phải nhớ lời thầy bảo :
Con không treo gương tốt cho các em con đâu, con ạ !

Hai bố con nói thế xong rồi về, mang một khối nặng ở trong đầu.


Thế rồi, cách ba tháng sau, vào giữa lúc buổi học chiều bắt đầu, người
cha khốn nạn ấy không sống nữa. Một bức điện tín đến báo tin, chính ông
giám thị đã mở ra đọc trước.

Nước mắt không đến được, nhưng mà hình như suốt đời, ông già đã
chết ấy vẫn còn nói câu này : « Con phải nhớ lời thầy bảo : Con không treo
gương tốt cho các em con đâu, con ạ ! ».

Chịu tang đâu đấy cả rồi, Hải lại quay lại sân trường cũ. Y không kể
chuyện của y cho ai nghe hết, nhưng chuyện này, đầu y không theo chân y
nhưng chính là đầu y theo chân y. Y xếp hai chân ngang hàng với nhau.
Còn hai tay, y để vào hai thái dương. Mười ngón tay của y kẹp chặt lấy cái
trán để cho những cái gì đã đọc được ở sách, bằng hai con mắt, đều phải ở
lại cả trong óc, không thoát ra được ngoài. Sự thực thì cũng hơi khó khăn
một chút : những bàn tay thì ở lại, nhưng hai con mắt thì vẫn để đi đâu …
Tuy vậy, cuối năm y cũng được hai giải thưởng : giải thưởng cách trí và
giải thưởng sử ký và địa dư. Lúc ông hiệu trưởng gọi tên y để lên trên bục
nhận thưởng, y nhìn chòng chọc vào gói sách, rồi đánh đùng một cái, y hệt
một cái máy nước chảy, y khóc, khóc, khóc bao nhiêu là nước mắt, đến nỗi
ông hiệu trưởng phải kêu hai người học trò lớn đến dìu y ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.