TRUYỆN KỂ DI-GAN - Trang 111

Nó biến mất, cười ha hả.

Ngay lúc đó các cỗ xe và ngựa cũng biến mất, Dilino lại thấy mình chân
đất, rách rưới như sáng nay khi đi khỏi nhà. Công chúa khiếp hãi. Từ trên
ban công của lâu đài, nhà vua chứng kiến cảnh ấy. Ông thất vọng. Ông gọi
một viên sĩ quan tập hợp một đại đội lính đuổi theo anh chàng Di-gan và lôi
con gái về.

Vợ chồng Di-gan và những người Di-gan khác cuốc bộ. Công chúa lặng lẽ
khóc.

Chồng nàng nói.

- Em có thôi khóc đi không? Có lẽ em không bằng lòng lấy ta làm chồng?

- Không phải vì thế mà em khóc, công chúa nói trong tiếng nức nở. Em
khóc vì chúng ta đang bị những tên lính cưỡi ngựa đuổi theo. Vua cha đã
thấy mọi việc xảy ra. Người đã phái họ đến để bắt em về lâu đài.

- Nhưng nếu em không muốn? Em có muốn ở lại với anh, dù anh chỉ là một
kẻ đốt than, một tên Di-gan?

- Nhưng anh đã có món hồi môn của em. Em chẳng cần biết anh là gì, có là
Di-gan đi nữa thì em vẫn yêu anh.

- Vậy thì đừng khóc nữa. Anh sẽ thu xếp mọi việc. Dilino dừng lại, khi bọn
lính đuổi kịp, anh nói với viên sĩ quan:

- Các ông muốn gì?

- Nhà vua hạ lệnh công chúa phải về lâu đài ngay. Viên sĩ quan tuốt kiếm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.