TRUYỆN KỂ DI-GAN - Trang 138

- Em có trông thấy bờ dốc này không? Ai mà rơi xuống đây thì chắc chắn là
chết.

Vừa nói, cô ta buông tay đẩy em thật mạnh. Leila mất thăng bằng, ngã
nhào. Nhưng trong lúc rơi cô bám được một cành cây của bụi đỗ tùng mọc
trong khe đá.

- Cứu với! Cô kêu.

Ngay trong ý nghĩ, cô không hề nghĩ rằng Suzon đã cố tình xô ngã mình.

- Giúp em, chị ơi! Cô vừa kêu vừa giơ bàn tay còn lại về phía chị, trong lúc
tay kia vẫn nắm chặt cành đỗ tùng.

- Tao sẽ giúp mày! Suzon gầm lên, điên tiết thấy Leila còn sống. Tao sẽ
giúp mày nhưng không phải như mày nghĩ.

Cô ta bẻ một cành cây dài giơ cho cô bé khốn khổ. Nhưng khi Leila sắp
nắm được cành cây thì cô ta đánh mạnh vào tay em, Leila hét lên đau đớn,
cành đỗ tùng gãy và cô gái nhỏ rơi xuống đáy vực.

- Ở đấy nhé! Suzon kêu lên, thoả mãn.

Cô ta quay về nhà. Bữa tối khi người cha hỏi Leila đâu, Suzon nói: "Có lẽ
nó đau đầu, đã đi ngủ." Nhưng bữa điểm tâm sáng hôm sau, Leila cũng
không xuất hiện. Nam tước lo lắng, sai một người đầy tớ đến phòng cô xem
sao. Người đầy tớ trở lại nói rằng phòng cô trống không. Nam tước sai lục
tìm khắp nhà và vườn nhưng cứ như thể đất đã nuốt chửng Leila. Nam tước
sai thông báo trong toàn vùng rằng ai tìm được con gái cho ông thì sẽ trở
thành người giàu có. Người ta sục sạo khắp nơi, nhưng không ai có ý nghĩ
vào tìm trong khu rừng lân cận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.