TRUYỆN KỂ DI-GAN - Trang 191

Nó mang trên lưng một cái túi to phình bằng người nó, đặt phịch xuống đất,
nói:

- Vàng của ngươi đây và cút đi cho khuất mắt ta. Anh Di-gan vẫn ngồi lì.
Anh biết mình không đủ sức nâng nổi cái túi tiền, nói chi để mang về tận
nhà. Mà thú thật với con quỷ sự yếu ớt của mình thì rồi đời. Con quỷ sẽ
hiểu ngay anh đã lừa nó. Nó sẽ không ngần ngại xé xác anh ra. Anh Di-gan
vắt óc tìm cách mang tất cả số vàng về nhà mà không bị lộ tẩy. Cuối cùng
anh nói:

- Hôm nay ta không đủ khỏe để mang một cái túi nặng cỡ này. Ngươi có
biết ngươi sẽ làm gì không? Ngươi sẽ mang túi thay ta.

Con quỷ hét lên:

- Thế nào? Mi coi ta là đầy tớ của mi à?

Anh Di-gan uể oải nói:

- Ngươi cứ làm điều gì ngươi muốn. Nếu ngươi không mang túi này đến tận
sân nhà ta, ta sẽ phá công trường đá.

- Đừng, đừng làm thế. Con quỷ kêu lên, rất lo sợ. Nó cúi xuống, xốc cái túi
lên lưng, ra khỏi công trường đá, đi khập khiễng. Con quỷ kéo lê cái túi
nặng, vừa đi vừa cằn nhằn.

Cuối cùng cả hai về đến nhà anh Di-gan. Anh mở cổng, ra lệnh cho con quỷ
đặt cái túi xuống sân. Thoát nạn, con quỷ quẳng cái túi xuống đất, vươn vai,
lưng đau sụn.

Anh Di-gan vui vẻ nói:

- Cám ơn. Bây giờ ngươi có thể đi. Cho ta gửi lời chào tới các bạn của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.