TRUYỆN KỂ DI-GAN - Trang 249

- Không, Liechko nói, bạn phải đi học, nếu không cha bạn sẽ không bằng
lòng.

Không thể làm gì được, Lali cứ ở ngoài bãi chăn đến tối. Hôm sau, hôm sau
nữa cô lại đến. Ngày thứ tư, thầy giáo đến trại hỏi tin về Lali. Trại chủ cho
gọi người đánh xe ngựa. Bác thú thật bác đã đưa Lali ra đồng từ ba hôm
nay. Trại chủ tức nghẹn vì giận. Ông ta cho người báo với người hầu Di-
gan, buộc ông già phải lập tức đuổi con đi, hoặc cả nhà phải rời khỏi trại.
Bà mẹ than khóc nhưng Liechko thì nói:

- Đừng khóc, mẹ, không sợ gì cả, con sẽ chẳng mất gì khi được chu du khắp
thiên hạ.

Bà mẹ nấu bánh cho cậu và Liechko ra đi. Giữa đường, cậu gặp chiếc xe
ngựa của trại chủ. Trông thấy Liechko vai mang bọc quần áo, Lali kêu lên:

- Bạn đi đâu, Liechko?

- Tôi đi khắp đó đây theo lệnh của cha cô. Từ biệt Lali.

- Tôi sẽ đợi bạn. Lớn lên, tôi sẽ không lấy ai khác ngoài bạn. Đừng quên
điều tôi nói.

Cô vừa dứt lời thì người đánh xe quất roi và chiếc xe đi mất trong mây bụi,
Liechko tiếp tục đi. Sau một chặng đường dài, anh đến một con suối rộng,
một chiếc cầu hẹp bắc ngang. Anh định lên cầu thì trông thấy bờ bên kia
một bà già đang đuổi một đàn ngỗng lớn đi tới.

Bà già kêu lên:

- Đợi đã, để ta cho đàn ngỗng đi qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.