TRUYỆN KỂ DI-GAN - Trang 51

Anh khóc lóc lạy van để một người khác đi thay, vì dù sao anh cũng đã gần
hết thời hạn phục vụ, nhưng cố nhiên chẳng ai chịu tự hiến mình. Buổi tối,
anh dùng bữa tối như ông hoàng, nhưng chẳng thấy ngon miệng, vì ý nghĩ
có thể hôm sau anh sẽ gặp lại những bạn tiền nhiệm nơi thiên đàng. Và bởi
phiên gác của anh chỉ bắt đầu khi đêm xuống và trời còn sáng, anh đi tha
thẩn ở sân lâu đài, nghiền ngẫm về số phận hẩm hiu của mình. Tình cờ anh
gặp một bà già Di-gan, chính là bà già đã tâu với nhà vua rằng con gái ông
là con ma cà rồng. Tối đó bà trở lại lâu đài để lấy nốt phần thưởng còn lại,
vì bà không thể mang hết đi trong một lần.

- Chào bà mẹ, người lính chào rất buồn bã.

- Chào con, bà già Di-gan nhận ra ngay người lính cùng chủng tộc với bà.
Sao con có vẻ khổ sở thế kia? Con vừa mất ai à?

- Cháu chẳng mất ai cả, nhưng chính cháu sẽ mất trước sáng mai, người lính
thở dài.

Bà già cười:

- Cháu chẳng có vẻ gì đã đặt một chân trong mồ. Một gã trai điển mã, dồi
dào sức khoẻ như cháu ít ra còn phải sống một trăm năm.

Nhưng anh lính Di-gan cắt nghĩa anh phải qua đêm trong nhà thờ và nói rõ
những gì đã xảy ra cho những ai đi gác cho công chúa trước anh. Bà già biết
ngay tức khắc đó là chuyện gì và đâm ra thương hại anh lính đẹp trai.

- Bao giờ cháu phải gác? Bà hỏi.

- Khi đêm xuống ạ

- Cháu còn thì giờ. Cháu cứ vào nhà thờ và đừng sợ hãi. Sẽ không có gì xảy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.