TRUYỆN KỂ DI-GAN - Trang 98

- Anh nghe tôi, hãy tỏ ra tử tế, để cho cái cây của tôi được yên. Anh cần gỗ.
Tôi sẽ cho anh bao nhiêu anh muốn và là gỗ tốt nhất. Việc gì phải tấn công
vào cây sồi đã mục ruỗng này?

- Ta không cần gỗ mà cần than cơ.

- Vậy thì tôi sẽ cho anh than, loại than tốt chưa từng thấy. Anh có túi
không?

- Có.

- Ném nó vào cái cây rỗng và anh sẽ có than.

Dilino ném cái túi vào chỗ rỗng của cây, khi lôi nó ra, quả là cậu thấy nó
đầy than.

Rất bằng lòng, cậu khoác túi lên vai, đi về. Cái túi rất nặng. May mà Dilino
không phải đi xa. Vả chăng cậu chẳng bé bỏng gì. Nếu Chúa không cho cậu
nhiều trí não thì người lại không bủn xỉn về cơ bắp. Nhưng chưa bao giờ
cậu mang nặng đến thế. Về đến nhà, cậu đầm đìa mồ hôi.

- Về đến nhà rồi, thật là hạnh phúc, cậu ném túi xuống sàn. Than đây, cho
con ăn với, con đói rồi.

Ông già sửng sốt kêu lên. Dilino không đần như người ta tưởng. Nó đã
mang than về thực sự.

Ông tháo túi, kêu lên kinh ngạc. Than lấy ra từ túi chỉ có một nửa đen. Nửa
kia là vàng tinh khiết, long lanh.

- Than gì mà kỳ quặc thế này!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.