TRUYỆN LOÀI VẬT - Trang 166

"Tháng Tuyết" trôi qua chậm chạp và Cổ Đỏ thường xuyên gần kề cái

chết bởi vì những người đi săn cứ liên tiếp truy đuổi nó sau khi biết rằng
trong cả gia đình nó chỉ còn mỗi một mình nó sống sót. Và cũng do sự truy
đuổi đó mà nó mỗi ngày một trở thành hoang dã hơn.

Nhưng rõ ràng rằng cầm súng trong tay truy đuổi nó chỉ là công việc

phí thời giờ vô ích, và do đó Cuddy đã nghĩ ra một kế hoạch khác. Khi
tuyết đã rơi dày và thức ăn trở thành hiếm hoi hơn lão liền đặt một số bẫy
cần ở nơi Cổ Đỏ vẫn tới kiếm ăn. Người bạn cố tri của Cổ Đỏ là con thỏ
đuôi ngắn đã dùng răng nhọn cắn đứt một số bẫy, nhưng những cái còn lại
vẫn nguyên vẹn. Một bữa Cổ Đỏ mải chú ý đến một chấm đen nào đó trên
bầu trời và còn đang tự hỏi không biết đó có phải là một con diều hâu hay
không thì đã vô ý sa vào bẫy. Trong chớp mắt nó đã bị hất bổng lên trời
một chân treo tòn ten vào cần bẫy.

Con người có quyền gì hành hạ một sinh vật lâu dài đến thế chỉ vì nó

không nói được thứ ngôn ngữ của mình?

Suốt cả ngày hôm đó con gà Cổ Đỏ bất hạnh phải chịu dựng những sự

giày vò quá sức, chân treo lơ lửng, và nó cứ vỗ mạnh đôi cánh khỏe cố
thoát ra nhưng vô ích. Cái cực hình đó cứ kéo dài suốt ngày và suốt đêm,
và nó chỉ mong mỏi sao cho cái chết đến nhanh đi và chấm dứt ngay nỗi
đau khổ của nó.

Nhưng cái chết vẫn chưa đến.

Bình minh lại đến, một ngày nữa lại trôi qua, và hoàng hôn lại bắt đầu

từ từ buông xuống.

Sức lực và sức khỏe của Cổ Đỏ lại trở thành những thứ đáng nguyền

rủa đối với nó.

Màn đêm đã phủ xuống mặt đất. Và đến khi một con chim cú bự có

đôi tai to nghe thấy tiếng vỗ cánh yếu ớt lần đến kết thúc tức khắc nỗi đau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.