TRUYỆN LOÀI VẬT - Trang 172

Gấu mẹ biết loài người bao giờ cũng đi kèm theo vũ khí. "Chạy vào

rừng ngay!", nó càu nhàu. Gấu mẹ không sợ cho nó mà sợ cho bầy con thân
yêu. Nó vừa dẫn chúng đến bìa cánh rừng rậm thì từng loạt đạn rùng rợn
bắt đầu vang lên.

"Pàng!" - và thế là trái tim người mẹ khốn khổ đau thắt lại vì một vết

thương chết người.

"Pàng!" - và cô Gấu Bông tội nghiệp lăn ra, rên rỉ để rồi im bặt.

Gấu mẹ rống lên điên cuồng, nó quay ngay lại và lao vào con người,

nhưng "pàng!" - và chính nó bị thêm một vết thương chết người nữa vật
ngã. Những chú gấu con còn lại không biết xử sự ra sao, vội chạy ngược lại
về phía mẹ.

"Pàng! Pàng!" - Hói Trán và Tóc Xoăn ngã lăn bên cạnh mẹ và giãy

chết.

Lông Sáng hoảng sợ và bàng hoàng chạy quanh Hói Trán và Tóc

Xoăn. Cuối cùng cũng chẳng hiểu rõ lí do, nó chạy trốn vào rừng. Nhưng
phát súng sau chót cũng đuổi kịp cả nó, trúng vào một chân sau và làm gãy
chân.

Suốt đêm chú gấu bé bỏng khập khiễng lang thang khắp rừng: chú

Lông Sáng đáng thương tập tễnh trên ba chân. Mỗi lần nó định bước bằng
cái chân đau thì máu ở vết thương lại ứa ra, và nó lại khóc, lại rên rỉ: "Mẹ
ơi, mẹ ơi, mẹ ơi! Mẹ đâu rồi?"

Gấu con bị rét, đói, và cái chân bị thương của nó đau ghê gớm. Nhưng

mẹ nó đã không còn chạy đến được theo tiếng gọi của nó, và bản thân nó
thì không dám trở lại nơi nó đã bỏ mẹ lại, thế là nó cứ tiếp tục lang thang
vô mục đích giữa rừng cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.