TRUYỆN LOÀI VẬT - Trang 470

lâm nguy. Chúng cảm thấy mỗi bộ phân của đầm lầy đều là của chúng, và
thậm chí mảnh đất của ông Âuliphân cũng là của chúng. Cái quyền làm chủ
đầm lầy, quyền chiếm lâu dài cũng giống như cái quyền. mà nhiều dân tộc
đã tuyên bố về đất nước của họ. Khó mà có thể tìm thấy một quyền chính
đáng hơn!

Suốt tháng giêng ông Âuliphân và anh con trai hạ một số cây to gần

đầm. Và vì vậy vương quốc của gia đình thỏ đuôi bông bị thu hẹp khắp bốn
phía. Song chú Rách và mẹ chú vẫn ở lại khu đầm bởi vì đó là nhà của hai
mẹ con chú và chúng không muốn đến một nơi ở mới. Cuộc sống hàng
ngày của chúng đầy những nỗi hiểm nghèo lại tiếp tục như xưa.

Một hôm trời rất sáng và ấm áp. Môli cảm thấy hơi đau trong cẳng

chân nên vào trong đám bụi rậm tìm lá thuốc trị bệnh thấp khớp. Rách ngồi
tắm nắng trên bờ đầm lầy. Làn khỏi tuôn ra từ ống khói nhà ông Âuliphân
nom giống như một đám mây nâu nổi bật trên nền trời trong sáng. Những
âm thanh từ phía ngôi nhà đưa lại và mùi.thức ăn hòa trong khói cho Rách
biết rằng bầy gia súc đang ăn bữa bắp cải buổi chiều trong sân. Rách rất
thích ăn bắp cải. Tất nhiên chú có thể đến đó để nhặt vài miếng. Song vì là
một chú thỏ tinh khôn nên chú đã hành động khôn ngoan. Chú bỏ đi đến
một nơi không thể ngửi thấy mùi bắp cải và ăn bữa tối bằng món cỏ khô mà
chú thấy trên mặt đất.

Mặt trời lặn và trời bắt đầu tối. Khi Môli đến chỗ chú, hai mẹ con

chuẩn bị đi nghỉ. Nhưng gió nổi lên và trời mỗi lúc một lạnh hơn.

"Trời rét kinh khủng! Uớc gì chúng ta có những bụi rậm để chui vào

cho ấm áp." Rách nói.

"Đêm nay mà ngủ trong cái lỗ trên cây thông thì tốt." Môli trả lời

"Nhưng có lẽ cái gã chồn hôm qua đuổi chúng ta đang ở đó."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.