TRUYỆN LOÀI VẬT - Trang 50

còn một hy vọng duy nhất là màn đêm sắp buông xuống, nếu như nó sẽ giá
lạnh.

Nhưng về chiều gió trở nên ấm hơn. Nước sông Soban được gió ấm

thổi suốt ngày, bây giờ đổ về phía tây thành dòng nước chảy cuồn cuộn
mênh mông, rồi khi đến cửa sông thì nước tràn đầy cả thung lũng nơi triền
sông và cuốn theo cả những khối băng tan kêu răng rắc.

Mặt trời đang lặn phía xa xa trên mặt nước phẳng lặng, và ráng chiều

chập chờn kia quả là huyền diệu giống như đoạn cuối chói lọi của một cuộc
đời cao đẹp. Nhưng cả bầy chó lẫn đoàn săn đều không dừng lại để thưởng
thức cảnh đẹp ấy, họ còn vội vã lao về phía trước, chỉ chú ý đến phía trước
mà thôi.

Lũ chó thở nặng nhọc, lưỡi chúng thè sát đất và đôi mắt đỏ ngầu. Một

con chó còn tươi tỉnh - nó đúng là cái con chó ngao vừa xuất hiện bất thình
lình kia đó - phóng vùn vụt lên trước, bỏ xa tất cả, và chạy trước nó là con
cáo nâu đen. Nhưng bây giờ tất cả bộ lông mềm mại của nó đều lấm bùn,
cái đuôi vốn lộng lẫy nay ướt mèm nước bẩn, còn bản thân thì rách toác để
lại vết máu sau mỗi bước nhảy.

Domino chưa bao giờ thấy mệt đến thế. Bây giờ nó đã có thể chạy

được đến con đường mòn dẫn tới gờ đá. Nhưng nhà nó ở gần con đường
mòn đó, mà bản năng tự nhiên lại luôn luôn nói với nó: "Không được chạy
về phía đó". Tuy nhiên, phút cuối cùng nỗi tuyệt vọng đã xui khiến nó
hướng về nơi ấy như một lối thoát duy nhất còn sót lại. Nó thu hết sức tàn
phóng dọc theo bờ con sông Soban cuồn cuộn sóng. Sau một khoảng thời
gian ngắn nó đã lấy lại được tốc độ như trước kia của mình, và chắc hẳn nó
đã được cứu thoát nếu như không phải là con chó to bự đáng nguyền rủa
kia đang chạy vượt lên trên tất cả lũ chó.

Khi Domino vừa tới gần vách núi thì Ghechia cất tiếng sủa. Domino

nhận ra giọng lanh lảnh, khủng khiếp của con chó, và thật khó nói được cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.