TRUYỆN LOÀI VẬT - Trang 55

- Thôi, đi ăn trưa! - Gã đầu bếp kêu to, và câu chuyện chấm dứt ngay

lập tức.

Ngày hôm sau những người chăn bò chuyển sang bãi chăn khác và

bầy ngựa hoang liền bị lãng quên.

Sau một năm người ta lại lùa đàn gia súc về đúng nơi cũ đó thuộc

bang New Mexico, và những người chăn bò lại trông thấy bầy ngựa hoang.

Con ngựa non lông đen đã lớn thành một con ngựa ô đực có những

cặp chân thon chắc, hai bên sườn óng mượt, và dân chăn bò đã có nhiều
người được chứng kiến cái khả năng kì lạ đặc biệt của con ngựa hoang: Nó
đúng là nòi thiên lí mã.

Jo cũng có mặt ở đó, và trong đầu gã nảy ngay ra ý nghĩ là nếu bắt con

ngựa này thì cũng chẳng có gì là dở. Ý nghĩ này không làm người dân các
bang miền Đông ngạc nhiên, nhưng ở miền Tây, nơi ngựa rẻ mạt, thì chẳng
ai có ý định chạy theo một con ngựa hoang. Bắt nó không dễ dàng gì, mà
dù cho có thành công chăng nữa thì đến chết nó vẫn là con vật hoang dã,
hoàn toàn vô tích sự và không thuần hóa được.

Dân chăn gia súc phần lớn thậm chí còn bắn lũ ngựa hoang, bởi vì

ngựa hoang không chỉ làm hỏng bãi chăn mà còn lôi cuốn theo chúng cả lũ
ngựa nhà, làm cho chúng quen nhanh chóng với cuộc sống hoang dã và
không bao giờ còn trở về nữa.

Jo Calone hiểu rất rành về ngựa và mọi đặc điểm của chúng. Gã nói:

- Tao chưa bao giờ gặp con ngựa trắng nào mà lại không hiền lành,

nhu mì cả. Hoặc ngựa tía, cũng không có con nào dữ tợn hết. Một con hung
hăng, nếu được thuần dưỡng tất thì thế nào cũng sẽ có kết quả. Chứ ngựa ô
thì dứt khoát cứng đầu cứng cổ như lừa và hung dữ như quỷ. Thử cho nó
móng vuốt mà xem - nó dám chơi cả sư tử ấy chứ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.