quả nhiên nó nghe thấy tiếng sủa lanh lảnh khiến cho ngay cả trái tim đã
được tôi luyện của chồng nó cũng phải đập mạnh.
Nhưng giờ đây nó không nghĩ gì đến bản thân mình. Nó thu hút sự chú
ý của con chó về phần mình, và khi đã cảm thấy chạy được cách hang một
khoảng vừa đủ bảo đảm an toàn cho hang là nó bứt luôn khỏi con chó, làm
rối loạn dấu vết và quay trở về hang. Ở nhà mọi việc vẫn đâu vào đấy. Chỉ
có con cáo con mõm đen mọi khi hay chạy ra đón mẹ ngay lối ra vào, lần
này nép vào xó sâu nhất trong hang và chúi mũi vào đó.
Năm phút trước nó còn ngó ra ngoài hang, nhưng đến khi nghe thấy
tiếng chó sủa ghê rợn chói tai thì nó run sợ đến ớn lạnh xương sống, run rẩy
cả đến mẩu chót cái đuôi xù lông. Cáo con cuống quít lẩn vào góc sâu, nằm
co rúm lại và cứ nằm mãi như thế rất lâu cả sau khi cơn sóng gió đã đi qua.
Từ trước tới giờ nó chỉ sống trong thế giới tình thương. Nhưng bây giờ nỗi
sợ hãi đã bắt đầu xâm nhập vào thế giới đó rồi.
II. Nỗi bất hạnh
Trong những người thợ săn rất phổ biến ý kiến cho rằng hình như cáo
không động đến những gia cầm ở gần nơi hang nó. Nó cố không làm cho
người láng giềng gần gũi nổi cơn thịnh nộ và vì thế luôn luôn tìm cách
kiếm mồi ở những trang trại xa hơn. Rất có thể vì lý do đó mà ở chuồng gà
của Juck mọi việc đều tốt đẹp, còn ở trại Benton thì gà cứ mất luôn luôn.
Cụ Benton cũng giống như tất cả mọi người không thể chịu đựng mãi được,
và đến khi hơn một phần tư số gà trứ danh của cụ mất tăm thì cụ thực sự
phát khùng lên.
Vào ngày chủ nhật kế đó hai đứa con trai nhà Benton là Xi và Bed đi
ngang qua đỉnh đồi vừa lúc nghe thấy con chó của Juck theo vết cáo. Hai
chú bé này không mấy thân thiện với con chó nên chẳng muốn can thiệp
vào chuyện của nó. Các chú dừng lại, đứng trên cao quan sát một cuộc rượt