TRUYỆN LOÀI VẬT - Trang 71

đùng để bắt con thỏ chạy nhanh và người da đỏ dùng để bắt sơn dương.
Phương pháp cũ kỹ này gọi là "săn tiếp sức".

Khu vực con ngựa thường sống tạo thành một hình tam giác có diện

tích chừng sáu mươi dặm vuông, giới hạn ở phía nam và phía bắc bởi
những con sông và ở phía tây là những dãy núi. Rõ ràng là con ngựa hoang
không bao giờ đi quá ranh giới vùng đó, và suối Sơn dương luôn luôn được
dùng làm nơi trú chân chủ yếu của nó.

Jo biết khá rõ địa thế khu vực này. Gã nghiên cứu tất cả các nguồn

nước và khe núi. Giá như gã có khả năng kiếm được năm chục con ngựa tốt
thì gã đã bố trí để có ngựa đợi sẵn ở tất cả các địa điểm quan trọng. Nhưng
trong tay gã chỉ có hai chục con ngựa tốt và năm kị sĩ thành thạo.

Bầy ngựa được cho ăn kiều mạch trong hai tuần lễ liền trước khi mở

cuộc săn. Rồi chúng được lệnh xuất phát và mỗi kị sĩ đều được chỉ thị cặn
kẽ cần phải làm gì. Họ đã có mặt tại chỗ của họ mấy ngày trước khi bắt đầu
cuộc săn đuổi.

Tới ngày đã định, Jo đi xe ngựa đến suối Sơn dương và dừng xe lại ở

bên trong một lũng nhỏ rồi gã bắt đầu chờ đợi.

Cuối cùng từ vùng đồi cát phía nam xuất hiện con ngựa đực đen như

than, nó ung dung xuống suối uống nước, vẫn đơn độc như mọi khi. Thoạt
tiên nó đi một vòng quanh suối, đánh hơi xem có kẻ thù nào ẩn nấp ở đó
không. Sau đó nó tiến đến bờ nước ở đúng chỗ hoàn toàn chẳng có một lối
mòn nào và bắt đầu uống.

Jo nhìn nó và mong muốn nó uống thật nhiều, cả một thùng đầy nước

càng tốt. Nhưng con ngựa hoang vừa mới quay lại gặm cỏ Jo đã thúc con
ngựa của mình tiến ra. Con ngựa hoang nghe tiếng móng gõ, nhìn thấy
người kị sĩ liền phóng vút đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.