TRUYỆN NGẮN 100 CHỮ - Trang 29

SAU TRẬN CHIẾN

TRẦN THANH HẢI
Trong buổi cứu trợ lũ lụt, họ chợt nhận ra nhau. Ký ức xưa ùa về. Ngày đó,
sau trận giao tranh khốc liệt, anh bị thương khá nặng. Bên một con rạch
nhỏ, anh đã gặp người sĩ quan khác chiến tuyến ấy nằm thoi thóp. Căm hờn
sôi sục, anh nghiến chặt răng, đặt tay lên cò súng. Thế nhưng...
“Tỉnh lại, thấy anh ngất lịm cạnh tôi với hai khẩu súng đều tháo đạn, tôi
chợt hiểu. Tôi đã nợ anh, nợ mảnh đất này một tấm lòng!”
Hai người lính già ôm chầm lấy nhau, cười vang cả bến sông.

HẠT CÁT

TRẦN THANH HẢI
Hạt cát được gió nâng lên và đưa đi khắp nơi. Từ trên cao, nó ngạo nghễ
nhìn vạn vật. Tia nắng xuyên qua nó và phản chiếu rạng rỡ. “Nhờ mình
nắng mới lung linh thế”, cát nghĩ. Đêm về, gió ngủ, hạt cát rơi xuống một
công trường. Ê ẩm, xây xát khi bị nhồi trộn cùng vôi, vữa, sỏi, đá..., nó
thiếp đi.
Sáng ra, nó thấy mình đang kết chặt với muôn triệu bạn bè, những hạt cát
khác - trên một thân cầu. Chợt hiểu rõ mình, hạt cát vươn vai, mỉm cười
đón nắng, gió vừa lên.

EM GÁI TÔI

NGUYỄN TRƯỜNG HẢI
Tôi vào đại học. Em gái tôi bỏ học, tảo tần nương rẫy nuôi tôi, bỏ quên
mộng mơ thời con gái.
Em đi làm hãng chuối. Lương tháng 120.000 đồng. Tôi về thăm, em cho
60.000 đồng. Một nửa. Thầm nhủ sẽ đền đáp thiệt thòi cho em.
Em lấy chồng, sinh con, nghèo. Tôi lận đận, chải bươn. Chưa kịp đỡ đần
cho em, em đổ bệnh: u não. Bác sĩ lắc đầu, em tôi nằm chờ chết.
Muốn đổi lại “một nửa” đời mình cho em. Nhưng không được. Thương
quá!

ĐÀN ÔNG

NGỌC BÍCH HẠNH
Tôi và anh đều có máu văn chương. Anh bảo tôi viết bài dự thi kể chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.