TRUYỆN NGẮN 100 CHỮ - Trang 44

Hồi học với cô, mẹ em bị bệnh nan y, em phải lo cho sáu em nhỏ, đêm đi
học, ngày đi làm, chiều nào cũng chạy đến trường, có nhiều hôm phải mặc
áo lót còn ướt, lạnh mà vẫn mong gió nhiều, muộn mà vẫn muốn đường
dài, để đến lớp áo kịp khô...
Nhớ những lúc bị tôi nêu tên trước lớp vì quá lười , em chỉ cúi đầu, nước
mắt rơi lã chã xuống bàn... Lòng tôi tràn đầy hối hận. Tôi muốn hỏi: - “Sao
ngày xưa em không nói?”. Nhưng tôi chợt nhớ: ngày xưa tôi chưa bao giờ
hỏi...

MẸ

BÙI PHƯƠNG MAI
Chồng tôi từ sơ sinh đã ở trại mồ côi. Nghe kể, khi mới vào khóc nhiều
nhất phòng trẻ.
Năm 20 tuổi, qua nhiều khó khăn anh tìm được mẹ, nhưng vì danh giá gia
đình và hạnh phúc tự tại, một lần nữa bà đành chối bỏ con.
Anh đã khóc rất nhiều.
Hôm nay, anh 50 tuổi. Được tin mẹ từ Pháp về đăng báo tìm con. Anh lại
khóc. Hỏi: Tại sao khóc? Anh nói: - Tội nghiệp mẹ, 50 năm qua, chắc mẹ
còn khổ tâm hơn anh...

XA XỨ

BÙI PHƯƠNG MAI
Em tôi học đến kiệt sức để có một suất du học.
Thư đầu viết: Ở đây, đường phố sạch đẹp, văn minh, bỏ xa lắc nước mình...
.
Mùa đông sau viết: Em thèm một chút nắng ấm quê nhà, muốn được đi
giữa phố xá bụi bặm, ồn ào, nhớ chợ bến xôn xao lầy lội... Biết bao lần trên
phố, em đuổi theo một người Châu Á, để hỏi coi có phải người Việt
không... .

BÃO

NGA MIÊN
Tặng Phong
Sống ở miền đất biển, công việc của anh cũng gắn liền với tàu, biển, khơi
xa... Anh đi suốt, về nhà chẳng được bao ngày rồi lại ra khơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.