TRUYỆN NGẮN 100 CHỮ - Trang 52

Nhiên tần ngần mở tấm bản đồ thế giới. Nước Mỹ rộng, xa; và hình như xa
hơn mình tưởng.

HAI MẢNH ĐỜI

NGUYỄN THỊ NHƯ
Mưa bất chợt, tôi tấp vội vào hiên nhà bên đường, nép sát của để trốn
nhũng giọt mưa đang hối hả tìm mình.
- Con ngoan nè, ùm miếng nữa nào, đi con...
Tôi tò mò nhìn qua khe cửa. Một bé gái tròn trĩnh, chắc nịch, đang khóc
rưng rức vì mẹ nó ép ăn cơm.
Ngoài hiên, một con bé hành khất gầy còm, yếu ớt, đang đói… Tôi cúi
xuống bỏ vào nón nó tờ hai nghìn.
Hai mảnh đời chênh vênh, đối lập. Tôi vội rời chỗ đứng, đội mưa đi về.

NGÂY THƠ

NGUYỄN THỊ NHƯ
Cả nhà rộn ràng chuẩn bị đưa dâu. Bé Na hí hửng, mừng. Mỗi mẹ Na là
không vui, chị cứ bần thần: Không biết ngày mai con mình ra sao? Từ lúc
lọt lòng tới giờ, nó chưa rời chị đêm nào, đêm nay...
Chị giấu giọt nước mắt sau chiếc khăn voan. Mọi người giục chị: - Xe nhà
trai tới! Chị ôm Na: Tối nay con ngủ với bà, ngoan nhé! Na nũng nịu:
Không, con ngủ với mẹ à... làm cô dâu xong, tối mẹ về với con... . Chị nát
cả ruột gan, bước lên xe hoa.

TIẾNG MẸ ĐẺ

NGUYỄN THỊ NHƯ
Tôi lấy chồng xa, cách quê nhà đến nửa vòng trái đất. Tôi sinh đôi hai
thằng nhóc. Chúng lên năm, nghịch lắm! Mỗi lần mắng nó bằng tiếng Việt,
nó đâu hiểu, lại phải dùng tiếng Anh.
Cứ thế, tiếng mẹ đẻ thưa dần. Cái quyết định dành thời gian dạy tiếng Việt
cho con ngày càng vô hiệu. Tôi không nản.
Năm năm sau. Vào một sáng đẹp trời, tôi có tin vào tai mình không nữa,
tiếng con trai tôi:
- “Quê hương là chùm khế ngọt...”
Tiếng Việt đàng hoàng, chuẩn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.