TRUYỆN NGẮN 100 CHỮ - Trang 57

ĐỒ CỔ

LÊ NGUYỄN THỤC QUYÊN
Biết tôi chuyên nghiên cứu đồ cổ, anh mời đến, cho xem bộ sưu tập thời
Lý. Quý chúng lắm nên hàng ngày anh lau chùi kỹ lưỡng, đặt chúng nằm
trang trọng trong phòng khách thật đẹp. Để có được nó, nghe đâu anh tốn
công ròng rã mười năm trời... Có tiếng ho yếu ớt bên chái nhà tối tăm nơi
góc sân. Tò mò, tôi liếc nhìn... Mắt cụ già nhỏ bé đang run rẩy trên chiếc
giường con trải manh chiếu rách, cáu bẩn, tồi tàn. Bên cạnh là tô cơm khô
cứng tự bao giờ... Món đồ cổ trở nên vô nghĩa.

BÔNG ĐIÊN ĐIỂN

NGUYỄN SAN
Xưa, em sống ở quê. Mùa lũ, em ngâm mình mò củ ấu, hái bông điên điển.
Tuổi mười lăm ngai ngái mùi bùn.
Em tìm về thành phố. Học đi, học nhảy, học liếc mắt cười tình. Tuổi thiếu
nữ đôi mươi vành vạnh, thơm phức và kiêu hãnh.
Một bữa, em chạy ra từ trong khách sạn. Chiếc giày cao gót lật qua lăn tõm
xuống cống đen ngòm đề lộ đôi chân phèn túa máu. Em khóc tức tưởi.
Nước mắt ân hận làm trôi những thứ bôi trét giả tạo. Khuôn mặt lộ dần
những nét quê xưa.
Em chợt nhớ những cánh hoa điên điển sắp tàn còn kịp ửng vàng trước lúc
hoàng hôn.

CHUNG ĐƯỜNG NƯỚC

NGUYỄN SAN
Mảnh vườn hương hoa của anh Ba và thằng Út có chung đường nước. Mấy
năm nay hai anh em giận nhau, đến nỗi giỗ cha mạnh ai nấy cúng. Cái mặt
đập bên cạnh có cây ổi già bị rào kín lại, mạnh ai nấy đắp.
Đêm ba mươi tháng tám nước lên nhanh quá. Anh Ba chở xuồng đất đắp
vội lên mấy chỗ nước tràn. Bỗng, giật mình chạm phải bàn tay ai vừa bê
một tảng đất sình nhão nhoét.
Một thoáng ngỡ ngàng, anh nhận ra thằng Út. Bốn bàn tay chai sần bất
động đè lên mặt đập. Trong đêm tối, bốn dòng nước mắt phan chiếu ánh
sao sáng bong lanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.