TRUYỆN NGẮN 100 CHỮ - Trang 76

lớn không còn khóc vòi vĩnh và thường được ba mẹ mua quà cho. Nhưng
cả nhà ít khi cười cùng nhau.

BÀ GÁI

HOA XUÂN
Bà Gái là hàng xóm của tôi. Bà sống lầm lủi như một cái bóng và chẳng
bao giờ trò chuyện cùng ai. Những vất vả của cuộc đời hằn sâu trên gương
mặt khắc khổ của bà. Xung quanh chẳng ai để ý đến người đàn bà nghèo
ấy.
Sáng nay bà Gái đứng chờ tôi ở cửa. Bà nhờ tôi mang giúp quà tới điểm
quyên góp ủng hộ đồng bào vùng lũ lụt. Mắt tôi nhòa đi: trong chiếc mùi
xoa cũ kỹ của bà, vài đồng tiền lẻ được xếp gọn gàng bên cạnh một hộp dầu
con hổ.

BÀ VÀ CHÁU

HUYỀN XUÂN
Cháu ở thành phố về quê thăm bà. Bà sai mần thịt ngay con vịt xiêm đang
đẻ. Ăn cơm, bà gắp thịt cho cháu, cháu lại đặt vào chén bà, Cháu chỉ thèm
rau thôi . Ai cũng cười.
Mấy năm sau cháu về, bà không còn nữa. Dì khóc: Khi bà còn sống vẫn
nhắc, thương cháu còn nhỏ mà hiếu thảo, nói thèm rau nhường thịt lại cho
bà . Cháu cúi mặt, bà đâu hiểu cháu không ăn vì quá ngán chứ nào biết nghĩ
thương bà mà để dành đâu, bà ơi!

MƯA ĐẦU MÙA

NGUYỄN THANH XUÂN
Những cơn mưa đầu mùa thường ập đến bất ngờ, nước tuôn xới xả. Hàng
hiên nhà tôi đầy người đến trú mưa, ồn ào như chợ vỡ, nhất là cánh bán
hàng rong. Tôi thật bực mình vì công việc của tôi cần sự yên tĩnh. Mẹ thì
khác, những lúc ấy bà vui như cá gặp nước , những kỷ niệm vui buồn ngày
xưa với gánh hàng của bà như không bao giờ dứt. Có lúc bà còn hào phóng
mua hết những thức ăn ế ẩm của họ, dù sau đó không sao dùng hết phải bỏ
đi. Tôi tỏ ý khó chịu, mẹ chỉ cười buồn bảo: Những thứ ấy đã một thời nuôi
con khôn lớn đó... - Tôi nhớ lại những cơn mưa đầu mùa ngày trước, mẹ
gánh hàng về ôm tôi khóc, chợt thấy chạnh lòng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.